Hội du lịch Việt Nam

Tác giả Chủ đề:  Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh  (Đã xem 6726 lần)

Đã thoát ra Logan

  • Lữ hành cấp 2
  • **
  • Bài viết: 300
Re: Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh
« Trả lời #5 vào: Tháng Tám 02, 2008, 11:23:22 PM »
Gia đình người Mông rất ngạc nhiên khi thấy 6 đứa chúng tôi lù lù xuất hiện, nhưng cũng rất tốt bụng, đồng ý cho chúng tôi nghỉ nhờ.
 

Kỳ cuối

Ngày trở về bâng khuâng trong nỗi nhớ nhà
 
Thời khắc quây quần bên đống lửa đối với tôi là một cảm xúc kỳ lạ. Đó không chỉ là sự ấm áp, mà còn là một sự bình an trong lòng, một sự thư thái, dễ chịu và thân quen.
 

Tôi chìm vào trong giấc ngủ khi trời còn đì đoàng sấm chớp và mưa vẫn tí tách rơi trên mái hiên, trong lòng là một cảm giác bình yên dịu dàng. Bếp lửa vẫn lách tách cháy cạnh tôi.
Cả ngày hôm trước mệt mỏi là thế mà hôm sau gần 6h sáng tôi đã dậy. Cái lạnh vùng cao làm tôi khẽ rùng mình, nhưng không khí thì thích vô cùng.
 

Chung quanh, các bạn vẫn đang cuộn ngủ say sưa. Tôi lang thang ra ngoài hít thở không khí trong lành, thấy mây bay lờ lờ một đám trắng xốp bên những thửa ruộng bậc thang, tràn trên nóc nhà, cảnh thật là đẹp.
Đây chính là Thèng Phìn, cách Hoàng Su Phì không còn xa nữa. Vậy là rốt cuộc chúng tôi đã gần như hoàn thành mục tiêu của mình.

Tôi ngồi ngắm những tầng lớp đan xen mềm mại uốn lượn và sóng sánh nước của ruộng bậc thang, nghĩ về những ngày chúng tôi đã trải qua cùng nhau. cảm thấy thật may mắn mà cũng thật vui vì điều mình đã đạt được.
 
Tôi vui vì đã dám theo đuổi điều mình mong muốn cho dù đôi khi tôi thấy thật quá sức với bản thân, vì đã trải qua những xúc cảm đặc biệt, kỳ lạ mà tôi nghĩ trong cuộc đời mình sẽ không nhiều dịp “nếm trải” lại.

Điều quan trọng là tôi thấy tự tin với bản thân hơn, yêu cuộc sống hơn, và mỗi chuyến đi xa đều làm tôi thấy nhớ nhà.
Tôi đang nhớ nhà!

Theo Rosy/Phuot.com
 

Đã thoát ra Logan

  • Lữ hành cấp 2
  • **
  • Bài viết: 300
Re: Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh
« Trả lời #4 vào: Tháng Tám 02, 2008, 11:13:42 PM »
Ánh đèn pin loang loáng không đủ soi đường dưới cơn mưa tầm tã, nhiều khi chỉ nhìn vào bánh xe trước mà dắt theo, bởi có những đoạn tôi không nhìn rõ...
 
 
Kỳ 4

Lên đỉnh đã khó, xuống dốc còn gian nan hơn
Có một đốm lửa xa xa, biết mình sẽ được sưởi ấm

Giờ đây trời mưa to sũng nước, quất ràn rạt vào mặt, gió vẫn rít lên từng hồi xung quanh lạnh buốt. Và để làm khung cảnh thêm phần tệ hại hơn, sấm chớp bắt đầu đùng đoàng nổ ra. Khi cả nhóm đã buộc đồ xong xuôi và chuẩn bị rời mốc, thì tôi phát hiện xe mình bị kẹt xích. Có lẽ lúc các bạn Nùng vác ngược xe, xích bị trôi xuống và kẹt cứng.

Các bạn nam lại dỡ đồ, xúm vào sửa xe cho tôi dưới màn mưa rền rĩ. Thế nhưng, sửa mãi, tìm đủ mọi cách mà vẫn không an thua. Mưa ngày càng nặng hạt, nước bắt đầu chảy thành dòng dưới chân, sấm chớp thỉnh thoảng loé lên, chiếu sáng bừng cả bọn và con đường trong không gian u linh, rồi tất cả lại đen thẫm.

Và tôi bắt đầu sốt ruột, nóng bụng... tôi bắt đầu sợ. Sao mọi thứ lại xảy ra lúc này, sao không thể sửa được... những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu và tôi bất an thật sự, cứ như có một điềm xấu gì đó. Đứng giữ xe cho các bạn, tôi lại nghĩ về hai người đàn ông trước đây bị bắn chết trên mốc, và lạnh cả sống lưng. Em gái còn lại trong nhóm cũng có vẻ hoảng như tôi, khuôn mặt ánh lên sự sốt ruột và lo lắng.

Mà mưa vẫn cứ rơi rất vô cảm …

Đúng lúc dường như đã chờ đợi quá lâu và dường như không thể chịu đựng nổi nữa, thì cái xích bung ra sau một cú đập. Thở phào nhẹ nhõm, mọi người hối hả đi nhanh ra khỏi khu vực này, như tránh xa một nơi nguy hiểm và u ám...
Đọng lại trong ký ức tôi, đó có lẽ là một cuộc "hành quân" khó quên trong đêm mà tôi sẽ còn nhớ mãi. 6 đứa lầm lũi bước sát nhau, lại xuyên qua những rừng cỏ lau cao vút, qua những đoạn đường lổn nhổn bé xíu cỏ mọc kín lối đi. Ánh đèn pin loang loáng không đủ soi đường dưới cơn mưa tầm tã, nhiều khi chỉ nhìn vào bánh xe bạn trước mà dắt xe theo, bởi có những đoạn tôi không thấy rõ bất cứ cái gì.
 

Sấm chớp vẫn đều đều rền dứ phía trên đầu, cũng nhờ nó loé lên mà thỉnh thoảng tôi nhìn thấy đường phía trước ra sao. Tuy nhiên, ánh sáng của sấm chớp cũng làm tôi hoảng hốt. Tôi sợ bị sét đánh.
Trời vẫn mưa to, áo mưa cũng không ăn thua gì, mấy đứa chúng tôi ai cũng ướt sũng, nhưng không ai quan tâm cả, tất cả chi mong nhanh nhanh chóng chóng có được chỗ ngủ đêm nay. Ròng rã mấy tiếng trời đạp xe và dắt xe dưới mưa, tuyệt nhiên xung quanh chỉ có sự hoang vắng và màu đen thẫm của núi rừng. Tôi căng mắt ra cố tìm kiếm một ánh điện lấp loáng từ xa, mà đáp lại chỉ là màn đêm đen kịt.

- Này, bây giờ mọi người biết mong nhất là gì không? Là nghe tiếng chó sủa

- Này, bây giờ bọn nào nó search Google earth nó có thấy chúng mình ko nhỉ?

- Chắc nó ko tưởng tượng được có lũ điên như thế...
Câu chuyện phiếm lúc dừng chân nghỉ trên đường ko làm tôi khá hơn. Tôi bắt đầu mất bình tĩnh và nổi cáu. Rồi tôi ra dựng xe một góc, thẫn thờ nhìn vào khoảng đen trước mắt, hoang mang và mong mỏi...

Chúng tôi lại tiếp tục lầm lũi đi, cứ đi mà không biết sẽ ra sao. Đã hơn 9h rưỡi tối, tức đi được khoảng hơn 2 tiếng từ mốc, thì đột nhiên một tiếng hét vang lên “có ánh đèn”. Một chấm sáng bé xíu loé lên từ phía rất xa, nhưng cũng đủ nâng tinh thần chúng tôi lên vời vợi. Mọi người hò reo và huýt sáo. Tôi như cất được hòn đá nặng trĩu ra khỏi l*ng ngực.

Ánh đèn như một thứ doping, làm ai cũng phấn khởi, quên hết mệt nhọc tiến lên phía trước. Vậy là đêm nay có chỗ ngủ rồi... vậy là ta còn sống. Tuy đến được cái chấm sáng ấy cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng đoạn đường đấy thật lạ là không còn mỏi mệt. Tôi có cái cảm giác mừng mừng tủi tủi, thân thương như được trở về nhà.
 

Đã thoát ra Logan

  • Lữ hành cấp 2
  • **
  • Bài viết: 300
Re: Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh
« Trả lời #3 vào: Tháng Tám 02, 2008, 11:08:33 PM »
Chúng tôi trùm áo mưa và lặng lẽ dắt xe đi trong những tiếng lộp bộp của mưa và sự u tịch của núi rừng


Kỳ 3
 
Gặp cơn mưa rừng, có an toàn trong chinh phục đỉnh cao nhất của Tây Côn Lĩnh?

Đường từ Lao Chải lên Bốt Đen nằm sát khu vực biên giới khá xa và nguy hiểm. Sau khi xin phép và được sự đồng ý của biên phòng cùng công an xã Lao Chải, chúng tôi bèn tìm thuê hai người dân tộc Nùng để dẫn đường và đồng hành suốt chuyến đi.

Hai người bạn Nùng đi cùng đoàn
 
So với ngày hôm qua, con đường chinh phục Tây Côn Lĩnh hôm nay mới thật sự là thử thách lớn. Đường cứ hẹp dần, đất xen đá, đá xen cỏ dại trải dài suốt chặng đường đi. Chiếc xe địa hình nhỏ bé nhảy chồm chồm trên đất đá, tay tôi tê cứng vì điều khiển xe còn chân thì mỏi nhừ sau những đoạn lên dốc.

Đường còn xa nên tất cả bảo nhau không nên nghỉ nhiều, mọi người vì thế ai cũng cố thêm một chút, ai cũng nhễ nhại mồ hôi ngay trong tiết trời se lạnh, nhưng đôi mắt thì vẫn ánh lên nụ cười động viên nhau, vẫn tràn đầy quyết tâm chinh phục.
 
Chúng tôi dắt xe qua những con dốc và những vòng cua bám sạt vách núi, đạp xe qua những ngầm nước nhỏ và những đoạn đường ghồ ghề. Càng lên cao càng mất sức hơn, nhưng dường như cũng được ưu ái cho những khung cảnh thiên nhiên ngẩn ngơ lòng người.

 

Đã xế trưa, cả nhóm dừng chân bên một dòng suối nhỏ, rồi lục đục chuẩn bị nấu cơm ăn. Hai bạn Nùng giúp chúng tôi đi chặt măng, gom củi, nhóm bếp. Bữa cơm trưa đạm bạc chỉ có cơm trắng, muối vừng, măng rừng, dưa chuột với 3 lọ thịt hộp bé tẻo, thế mà chúng tôi ngấu nghiến ăn, như chưa bao giờ được ăn ngon đến thế.

 
 
 
Bữa cơm đạm bạc chỉ cơm trắng và muối vừng
 
Ăn trưa, dọn dẹp xong thì bầu trời trở nên xám xịt. Mây đen kéo đến ùn ùn, giữa trưa mà tất cả tối sầm lại, rồi những hạt mưa bắt đầu rơi. Chúng tôi trùm áo mưa và lặng lẽ dắt xe đi trong những tiếng lộp bộp của mưa và sự u tịch của núi rừng.
 
Đường bây giờ ngày càng dốc, cũng không còn rộng rãi như trước nữa, nhiều chỗ chỉ đủ khép nép dắt xe qua, cỏ tranh và cây dại mọc kín lối đi. Hai người Nùng đi trước phải liên tục dẹp cây mở đường. Càng lên cao, trời càng mờ mịt sương. Mưa cũng đã tạnh, nhưng sương đặc đến nỗi giầy ướt sũng, cách nhau 1 mét là không nhìn thấy nữa.

Cả đoàn đến một con dốc, mặt đất như dựng đứng lên. Tôi ngửa cổ và giật mình vì độ dốc của nó chỉ thích hợp cho việc leo bằng chân. Sau cơn mưa, đất trơn trượt dưới gót giầy, và tệ hơn khi suốt dọc con dốc không có mấu bám chân nào cả.

Trong khi tôi chưa biết phải xử lý ra sao thì các bạn Nùng nhanh nhẹn xốc hai chiếc xe địa hình của tôi và bạn nữ nữa lên vai, nhẹ nhàng như vác con gà tơ, rồi nhằm dốc chậm rãi leo từng bước. Các bạn nam trong đoàn như được tiếp thêm sức lực, cùng hò dô tá vác xe đi theo. Và thật may mắn, chúng tôi đã vượt qua con dốc khủng khiếp đó an toàn, không sứt mẻ gì, cho dù ai cũng mệt đứt hơi.
 

Thế nhưng đó không phải là đoạn khênh xe duy nhất. Sau con dốc một đoạn, chúng tôi bắt gặp những thân cây đổ chồng chéo chắn ngang lối đi, rộng chừng 2m, cành mềm cành cứng đan xen, lại ẩm thấp trơn trượt. Đi không thôi cũng dễ ngã, huống hồ vác thêm cái xe nặng chịch.

5h chiều, trời ngả dần tối, càng lạnh và ẩm ướt hơn. Mưa cũng lất phất bay trở lại, không khí đã u tịch, quạnh quẽ nay lại càng thêm phần âm u và bí hiểm. Đoạn đường giờ đây bị cỏ lau mọc lút người, um tùm và hoang vu. Đường dần bé xíu, một bên là vách núi, một bên là vực, nhìn đã thấy hãi. Cả bọn lầm lũi bám vào đường và bám vào nhau thật sát.

Men theo vách núi dưới trời mưa, ống quần cũng như giầy tôi ướt sũng, xung quanh muỗi rừng bay như trấu. Tôi phải trát đẫm lên mặt mũi chân tay thứ dung dịch chống muỗi mua từ Hà Nội, mới doạ được chúng tạm tránh xa. Cũng may, chúng tôi không gặp con vắt nào.
Cuối ngày, sức cũng cạn, chiếc balô sau xe trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, bánh xe bị bùn đất bám vào càng làm chuyện dắt xe trở nên khó nhọc. Run rẩy và tê tái dưới cái lạnh, tôi cảm thấy thật không hiểu nổi tại sao mình lại dấn thân vào cái chốn này, đêm nay sẽ ngủ ở đâu, ăn ở đâu, và còn những gì xảy ra nữa?

Thế nhưng sự động viên và hỗ trợ của những người bạn đồng hành đã giúp tôi hăng hái và gắng nốt chút sức lực còn lại đạp xe “về đích”. Về sau nhớ lại các bạn Nùng nói trước đó chỉ mất 4-5 tiếng để lên mốc, còn chúng tôi đã mất tận 8 tiếng ròng rã vật lộn với bùn đất, với đèo dốc và độ cao.
 

Lên đến mốc, thực ra là mốc biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc, gần đỉnh Bốt Đen cao hơn 2000 mét của dãy Tây Côn Lĩnh, trời sập tối hoàn toàn. Mưa rơi càng nặng hạt và gió thì thổi cuồng dại như muốn quật tung người. Hai người Nùng chẳng hiểu vì sao sốt ruột đòi về, làm chúng tôi cứ cuống lên theo, chưa kịp cảm nhận niềm vui sướng khi đã đặt chân lên đỉnh Tây Côn Lĩnh, “thoả lòng” mơ ước của mình.

Sau khi nhờ họ chụp cho cả hội kiểu ảnh kỷ niệm, chúng tôi cũng nhanh nhanh chóng chóng xếp lại đồ để đi ra khỏi chỗ này, vậy mà một chuyện nữa lại xảy ra.
 

Đã thoát ra Logan

  • Lữ hành cấp 2
  • **
  • Bài viết: 300
Re: Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh
« Trả lời #2 vào: Tháng Tám 02, 2008, 11:02:37 PM »
Cứ đi khoảng 300m chúng tôi lại nghỉ một lần, có những lúc tưởng đôi chân không còn cảm giác gì, người như lả đi vì kiệt sức.
 
 
Kỳ 2:
Những giọt mồ hôi đầu tiên, sự háu đói và nỗi sợ ma!

Sáu chiếc xe địa hình “chiến” hăng hái nhằm hướng cửa khẩu Thanh Thuỷ (Hà Giang) thẳng tiến. Bên đường, những cánh đồng lúa xanh mướt toả lên mùi lúa nồng nồng thơm thơm, hoa gạo vương những cánh hoa bằng cái chén, đỏ mịn màng trải dưới con đường. Phía dưới, sông Lô lặng lẽ những dòng chảy đầu tiên vào mảnh đất Việt Nam, màu phù sa ánh lên trong nắng. 
   
Những cánh đồng lúa xanh mướt
 
Sau bữa cơm đạm bạc ở gần cửa khẩu, xế trưa cả đoàn mới khởi hành lên Xín Chải, cách Thanh Thuỷ 15km. Chúng tôi bắt đầu được thử sức thật sự với chặng đường này. Dốc nối tiếp dốc, những giọt mồ hôi túa ra, chúng tôi bắt đầu thở liên tục vì mệt. Cho đến đây, đường không còn trải nhựa nữa, chỉ có lổn nhổn đất đá và những vòng cua liên tục. Chưa vào mùa lúa, song ruộng bậc thang vẫn làm thành những vòng cung tuyệt đẹp.
 
Ruộng bậc thang làm thành những đường vòng cung thật đẹp!
 
Chúng tôi miệt mài đạp xe và dắt xe đến xẩm tối thì đến Xín Chải, một xã vùng biên heo hút, im lìm với vài ánh đèn leo lét. May mắn được một nhân viên bưu điện xã mời vào nhà nghỉ ngơi.

Bữa tối đạm bạc do chúng tôi đạo diễn chỉ có mì tôm trộn rau muống và ít thịt bò hầm, nhưng ngon ra trò. Sau đó cả lũ lại mò mẫm trong màn đêm đen kịt, men theo sườn núi, đi trong những tiếng thở dốc, giữa cái gió vi vu đại ngàn và cái run rẩy lành lạnh của sương đêm. Cứ hai người chung nhau một cái đèn pin, người đi sau soi cho người đi trước, rồi dắt díu nhau lầm lũi chặng đường 10km nữa để đến Lao Chải.
 
Đường từ Xín Chải đi Lao Chải hầu hết là dốc, nên phần lớn thời gian chúng tôi phải dắt bộ. Đi một mình lên dốc đã mệt, đằng này ai cũng thồ thêm một con xe, một cái ba lô cùng vô số đồ đạc lỉnh kỉnh, cái sự mệt như được nhân lên gấp bội. Trung bình cứ đi khoảng 300m chúng tôi lại nghỉ một lần, có những lúc tưởng đôi chân không còn cảm giác gì, người như lả đi vì kiệt sức.
 
Dốc cao ở Lao Chải
 
Tôi vốn sức yếu nhất đoàn nên cứ lết bết phía cuối, bình thường đêm tối thế này, lại đi sau cùng là sợ ma lắm, nhưng lần này thì chẳng còn sức đâu mà sợ cả. Có những khi, các bạn vẫn dò dẫm lên dốc thì tôi mệt quá, dựng chân chống xe, ngồi phệt xuống đất, tắt đèn pin, chung quanh đen đặc lại, thấy mình như hư không, nhỏ bé, rồi miên man nghĩ về... bố mẹ ở nhà.

Không hiểu bố mẹ biết giờ này, giữa một khoảng không mịt mù tối đen và sương giăng, con gái đang giữa lưng chừng đèo, xung quanh không bóng người, thì sẽ cảm thấy ra sao? Tôi lại tự hỏi, có bao giờ trước mỗi chuyến phiêu lưu, chúng ta nghĩ về những người thân ở nhà, liệu ta có quá ích kỷ?
 
Có lẽ, đoạn đường đêm Xín Chải - Lao Chải để lại ấn tượng cho mỗi người không chỉ vì những mệt mỏi "vô bờ" mà chúng tôi phải gồng mình dắt xe, mà còn vì những khoảnh khắc rất dễ thương. Đó là khi chúng tôi đứng trên đỉnh đèo, gió l*ng lộng thổi, tắt hết đèn pin, và cùng hú hét vang trời. l*ng ngực như vỡ oà vào trong gió, chúng tôi la hét như những đứa trẻ, cười đùa một cách sảng khoái nhất như không hề có chút mệt nhọc nào vắt vai. Rồi những giây phút cảm động khi đọc tin nhắn hỏi thăm, động viên của các bạn ở nhà.

12h10' đêm, rốt cuộc thì Lao Chải cũng đã hiện ra, chúng tôi nhảy tưng tưng lên mừng rỡ, rốt cuộc thì chúng tôi cũng hoàn thành mục tiêu của ngày hôm nay, “nguyên vẹn và vẫn còn sống sót”!
 

Đã thoát ra Logan

  • Lữ hành cấp 2
  • **
  • Bài viết: 300
Xe đạp địa hình chinh phục Tây Côn Lĩnh
« vào: Tháng Tám 02, 2008, 10:57:00 PM »
Rời Hà Nội trong màn đêm mịt mùng, chúng tôi buộc 6 chiếc xe đạp địa hình lên xe khách và bắt đầu chuyến phiêu lưu đầy ngẫu hứng.
 
 
 
Mọi thứ mông lung và mờ ảo, không ai biết trước sẽ có những chuyện gì nơi rừng thiêng nước độc, nhưng tất cả đều tràn đầy quyết tâm.

Và câu chuyện bắt đầu …


Phần 1:
Vì một nhành đào hồng rung rinh gió xuân nơi dãy Tây Côn Lĩnh mù xa ...


Tây Côn Lĩnh trên bản đồ...
 
Từ những ngày giáp Tết, rồi sau Tết, mong muốn ngắm hoa đào trên Tây Côn Lĩnh cứ thôi thúc tôi thực hiện chuyến đi, có lẽ bởi quá ấn tượng với những nhành hoa rực rỡ, mong manh, đượm chút "hoang dã" nơi cheo leo hiểm trở của vùng núi non biên cương này. Vậy mà tôi đã lỡ hẹn với hoa đào Tây Côn Lĩnh. Nhưng lại có một chuyến đi đáng nhớ vô cùng với những bồi hồi tưởng như không bao giờ dứt.


...và bên ngoài với đèo cao ngút ngàn...

Ý tưởng xe đạp đến với tôi khi nhìn những bức ảnh của một đoàn du lịch bụi Tây Côn Lĩnh năm ngoái chụp về. Tôi thấy những con đường mà không-phải-là-đường, thấy suối to, đèo cao thì cũng băn khoăn và cân nhắc. Đi xe đạp, chúng tôi sẽ linh động và dễ dàng hơn đối với đoạn đường khó. Và đạp xe, đó chẳng phải là một điều thật sự mới lạ và đáng để thử đó sao?


Ý tưởng đi xe đạp - một điều mới lạ và đáng để thử...

12h đêm, lang thang trà đá chán chê trên đường phố Hà Nội, cả đoàn xe nhằm hướng cầu Long Biên thẳng tiến. Đêm, đạp xe bên những "khối sắt" to sừng sững, gió sông Hồng lùa lên tóc mơn man, chợ Long Biên ở dưới chân cầu vẫn sáng đèn và tấp nập kẻ mua người bán, là một cảm giác dễ chịu khó tả.


Những "khối sắt" to sừng sững ban đêm...

 "Hãy tận hưởng những phút thư thái này đi, trước khi bước vào chặng đường chông gai phía trước", tôi tự nhủ, và dừng xe trên thành cầu, nhìn những ánh đèn nhấp nháy xa xa phản chiếu lại, nhìn những người bạn, rồi để cho lòng mình tan vào trong gió.
 
 2h30 sáng, chuyến xe khách Hà Nội - Hà Giang bắt đầu lăn bánh từ bến Gia Lâm, mang theo 6 chiếc địa hình buộc trên nóc và những cái đầu phơi phới vì rốt cục cũng đã đến dịp đặt chân lên Tây Côn Lĩnh xa xôi.
 

Hà Giang trong trẻo và mát lạnh...

Xe đến Hà Giang tầm 10h sáng, không khí trong trẻo và mát lạnh, đạp xe trong thời tiết này quả lý tưởng. Các bạn bắt đầu dỡ xe, chằng buộc đồ. Để chuẩn bị cho chuyến đi bụi này, chúng tôi phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, bởi chúng tôi xác định sẽ chủ yếu tự nấu ăn, tự mắc lều ngủ. Mấy chiếc xe địa hình phút chốc biến thành “xe thồ hàng” bởi 2 cái bạt to, 2 tấm trải, 2 con dao đi rừng, 2 cái nồi, rồi gần chục ký gạo, đồ hộp, bánh mỳ, xúc xích, rau củ, bánh kẹo, cà phê, trà và vô số các thứ linh tinh nhưng cần thiết khác....
 

Xe địa hình sẽ biến thành xe thồ hàng...
 

Tags:
 

Related Topics

  Tiêu đề / Tác giả Trả lời Bài mới
0 Trả lời
2160 Lượt xem
Bài mới Tháng Bảy 27, 2008, 07:51:13 AM
Gửi bởi TonyViet
0 Trả lời
2445 Lượt xem
Bài mới Tháng Tám 16, 2008, 11:01:52 AM
Gửi bởi nhantam
0 Trả lời
2030 Lượt xem
Bài mới Tháng Mười 01, 2008, 09:02:15 PM
Gửi bởi nhantam
0 Trả lời
1446 Lượt xem
Bài mới Tháng Mười 29, 2012, 10:27:50 AM
Gửi bởi caotri
0 Trả lời
1936 Lượt xem
Bài mới Tháng Sáu 08, 2017, 02:03:28 PM
Gửi bởi phamhang27

Tour 1 ngày: Vĩnh Long
Tour: Khám phá
1 ngày 0 đêm
986,000
Đặt ngay
Tour miền Tây 2N1Đ (Mỹ Tho - Bến Tre - Cần Thơ)
Tour: Thám hiểm
2 ngày 1 đêm
610,000
Đặt ngay
Bà Nà Hills - Cầu bàn tay: đường lên tiên cảnh
Tour: Ghép đoàn
1 ngày 0 đêm
1,020,000
Đặt ngay
Khám phá thánh địa Mỹ Sơn
Tour: Ghép đoàn
1 ngày 0 đêm
420,000
Đặt ngay
Khám phá rừng quốc gia Bạch Mã
Tour: Ghép đoàn
1 ngày 0 đêm
1,000,000
Đặt ngay

Vui lòng tắt chặn quảng cáo (uBlock, AdBlock, Adblock Plus Adblock Pro, Ghostery ...) để giúp chúng tôi có nguồn kinh phí duy trì hoạt động. Chân thành cảm ơn!

Thông tin đăng nhập

 
 
Chào Bạn. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.

Đối tác

Topo.vn - Địa điểm du lịch

Có thể bạn quan tâm

Đối tác


Mobile View