Ngoài phần đô thị bê tông, Hà Nội mới còn rất nhiều vùng thuần nông chuyên cung cấp rau, hoa, lương thực, thực phẩm, sản phẩm du lịch sinh thái... Với góc nhìn từ một huyện mới của thủ đô là Mỹ Đức, chúng tôi muốn tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này.
Ông Nguyễn Phúc Hải- Phó Chủ tịch UBND huyện Mỹ Đức khẳng định với tôi, trong một tương lai không xa, sẽ phấn đấu nâng ngành du lịch chiếm trên 60% tỷ trọng kinh tế. Mỹ Đức có 3 trọng điểm du lịch. Thứ nhất là chùa Hương hiện đã lên quy hoạch tổng thể đang tiến hành đầu tư kết cấu hạ tầng theo quy hoạch. Huyện sẽ hướng nơi đây như một đặc khu kinh tế bởi Ban quản lý hiện nay do huyện thành lập quản lý hoạt động du lịch, người dân tham gia kinh doanh, còn UBND xã Hương Sơn quản lý đất đai.
Ban quản lý huyện thực chất “ở đậu” xã, quyền hạn bị chồng chéo. Phải có cơ chế sao cho Ban quản lý được toàn quyền xây dựng kế hoạch, thực hiện huy động vốn, quyền tự do phát triển kinh tế độc lập lại vừa duy trì hệ thống di tích văn hoá. Giờ hoạt động tín ngưỡng là chính, hiệu quả kinh tế chưa có gì vì phí thắng cảnh một năm cỡ trên 20 tỉ phải quay lại đầu tư hạ tầng gần hết. Tôi lấy ví dụ một khách đến với chùa Hương, vé và tiền đò bằng cỡ 50.000đ, ăn ít nhất 2 bữa cộng với dịch vụ kèm theo như nghỉ ngơi, mua quà…ít nhất cũng 300-400.000đ/người/ngày. Nếu có điều kiện đầu tư hạ tầng, dịch vụ có thể khách lưu trú dài 2-3 ngày. Đằng này phải 50-70% khách họ mang từ lon bia đến cái bánh mỳ, chai nước vì không chịu nổi chất lượng dịch vụ cũng như nơm nớp bị “chặt”.
Mục tiêu Mỹ Đức hướng tới là du lịch tín ngưỡng cộng với du lịch sinh thái. Hiện nay không cần quảng bá yếu tố tâm linh, sinh thái mà cái cần là mô hình quản lý và điều kiện phục vụ. Chùa Hương đang kêu gọi đầu tư theo từng khu như nhà nghỉ cao cấp, trung bình, bình dân; các khu hoạt động thể thao nước, quần vợt…;các khu hoạt động văn hoá truyền thống như chèo, tuồng, chầu văn. Liên kết các điểm di tích thành chuỗi, tuyến du lịch chư không để khách đi theo dạng “hộc tốc, dốc gan” chỉ một ngày rồi về. Hiện một tập đoàn của Đài Loan đã xin vào làm du lịch ở khu bên ngoài với hàng loạt nhà nghỉ, khách sạn cao cấp, trung tâm hội nghị.
Về trọng điểm du lịch thứ 2 và thứ 3 là khu hồ Quan Sơn đang có dự án du lịch sinh thái trị giá 3.000 tỉ hiện quy hoạch đã được phê duyệt 1/2.000 và khu du lịch dưỡng sinh hồ Tuy Lai trị giá 1.000 tỉ đang chuẩn bị GPMB. Ông Hải bảo tôi: “Không gì bằng xuống thực tế”. Thực ra gọi là hai khu nhưng hồ Tuy Lai nằm trong quần thể Quan Sơn, nơi chứa trong mình gần 100 ngọn núi đá với thảm thực vật đa dạng được ví như một “tiểu Hạ Long”. Đến bến đò hồ Giang Nội, một trong ba hồ lớn ở Quan Sơn, đã thấy những dãy núi đá trùng điệp soi mình dưới dòng nước trong xanh.
Núi ở đây có tới 20 ngọn lớn nhỏ, kéo dài và ôm ấp các hồ nước. Những ngọn núi với nhiều tên gọi khác nhau như núi Trâu Trắng, đảo Sư Tử, núi Quai Chèo, đồi Voi Phục đẹp hoang sơ. Tôi đi giữa hồ nước mùa hạ tràn đầy bông trang, bông súng, bông sen ngan ngát, ngắm những cánh chim trời đang mải miết bay mà cảm thấy hồn mình như được gột rửa…Hết đảo rồi đến động. Những Linh Sơn động, Ngọc Long động…với những nhũ đá mang hình long, ly, quy, phượng óng ánh đủ màu…Quan Sơn còn có nhiều chùa, chùa Linh Sơn nằm ở ngay chân núi thiêng, soi bóng xuống hồ Giang Nội quanh năm trầm mặc một màu sương khói huyền ảo...
Trái ngược với tiềm năng, khu du lịch rất vắng khách. Lúc tôi đến chỉ có một nhóm mươi học sinh, cả tiền thuê đò cộng vé thắng cảnh độ trên mười ngàn/người và cũng chẳng có bất kỳ thứ gì để mua làm quà cả. Nhìn những du khách cưỡi thuyền sắt giữa buổi trưa nắng chang chang trông thật tội. Một khi có đầu tư lớn và đúng hướng, Quan Sơn sẽ như một cô gái quê gột bùn, rũ bèo tấm thành hoa hậu sắc nước, hương trời.
(Theo báo Nông Nghiệp)