Khu bảo tồn thiên nhiên Pù Luông nằm giữa hai huyện Quan Hóa và Bá Thước của tỉnh Thanh Hóa, cách thành phố Thanh Hóa chừng 150km là một địa chỉ ưa thích cho môn du lịch mạo hiểm.
Sơ đồ khu bảo tồn thiên nhiên Pù LuôngCó thể đến Pù Luông bằng ô tô, nhưng phương tiện ưa thích và được các bạn trẻ lựa chọn vẫn là xe gắn máy. Một chuyến offroad xuyên rừng hay những cung đường trekking men theo sườn núi sẽ để lại cho bạn những ấn tượng tuyệt vời về cảnh sắc và con người nơi đây.
Từ Hà Nội theo quốc lộ 6 qua thành phố Hòa Bình, rẽ vào ngã ba Tòng Đậu và chạy thẳng qua Mai Châu, Co Lương rồi cứ theo đường 15C mà chạy tới.
Thời điểm chúng tôi đến Pù Luông đúng vào sau một đợt mưa lớn, đường rất xấu. Có những chỗ bùn ngập tới nửa bánh xe, những chỗ khác thì đá hộc, đá củ đậu kèm theo dốc đứng khiến máy xe gằn khét lẹt, nhảy chồm chồm như ngựa vía. Xe ô tô đi cùng đoàn không thể đi tiếp được đành phải vòng lại đường 15, chạy dọc theo sông Mã vào phố Đoàn.

Đường hết sức lầy lội Suối Pưng nước cao quá khiến xe không thể đi qua được. Đây là đường duy nhất để đi vào phía trong khu bảo tồn Pù Luông. Trên bờ suối rất sẵn tre luồng, chúng tôi nảy ra ý định bắc cầu cho xe qua. Nhưng nước chảy quá xiết, cứ cuốn phăng mọi thứ khiến cho phương án này trở nên không khả thi.
Thế là cứ 8 người một tốp khiêng xe qua suối.

“Hai ba nào!” Chúng tôi đến bản Kho Mường lúc chiều đã muộn, sau một ngày hành xác trên những con dốc trơn trượt. Bản có vài nhà làm du lịch, chỗ ăn ở khá thoải mái.
Con suối Kho Mường chảy vắt ngang qua thung lũng, nước mát lạnh là một nơi tuyệt vời để quên đi những mệt nhọc trên đường. Sau khi tắm suối chán chê, chúng tôi đi thăm hang Dơi, một hang động khá lớn cách bản không xa.
Kho Mường vào mùa lúa chín là điều hấp dẫn nhất với đám chạy xe. Đứng từ trên cao nhìn toàn con suối vắt qua những ruộng lúa bậc thang đang vàng ươm. Những bát cơm gạo mới thơm nức khiến người đến không thể nào quên.

Một góc Kho MườngĐoạn đường từ Kho Mường đi Phố Đoàn có lẽ là đoạn đẹp nhất trong cung đường này. Những ngôi nhà sàn ẩn sau hàng cau, cọ…,những thửa ruộng bậc thang xanh mướt, những con suối trắng xóa ngang đường, vách núi đá vôi sừng sững với thảm thực vật dày ken kín hiện lên dưới ánh nắng sớm trông vô cùng quyến rũ.

1 con suối nước trong vắt

Đón nắng sớm mai trên những thửa ruộng bâc thangTừ Phố Đoàn, chúng tôi mất gần 1h đồng hồ đến bản Eo Điếu trong khi quãng đường chỉ trên dưới 10km. Đá tai mèo kèm theo những con dốc khiến hành trình trở nên rất khó khăn.
Bản nằm trên núi cao, ven đường đi rất nhiều những con suối lớn với những chiếc guồng tre dẫn nước vào ruộng. Cảnh vật thanh bình và nhẹ nhàng quá!

Bản Eo Điếu

Guồng tre dẫn nước vào ruộngNgày hôm sau, chúng tôi lên đường đi trekking vào bản Cao Hoong và bản Kịt, hai bản nằm khá sâu trong lòng khu bảo tồn, với những ngôi nhà sàn cheo leo xen giữa rừng núi điệp trùng.
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ đến bản Kịt. Bản còn rất hoang sơ, khi chúng tôi đến nơi chỉ thấy lũ chó chạy ra đón bằng những tràng sủa dài. Mãi một lúc sau mới thấy vài em nhỏ lấp ló sau cánh cửa nhà sàn. Vào giờ này, người ta đang tập trung làm đồng trên những thửa ruộng bậc thang.

em nhỏ ở bản KịtCòn đó những cảm xúc không thể diễn tả khi đến Pù Luông. Không chỉ là phong cảnh tuyệt vời mà còn là sự hiếu khách của con người nơi đây. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của một anh thanh niên ở Eo Điếu: “Nhà em nhỏ nhưng tấm lòng em không nhỏ”.
Chẳng thế mà năm nào cũng vậy, vào dịp lúa chín vàng trên những cánh đồng, lớp trẻ lại rủ nhau đến với Pù Luông để được hòa mình vào với thiên nhiên và con người miền đất nghèo nhưng hiếu khác này.
Bài: Bắc Hoàng
Ảnh cdcmgroup.net