Trong ký ức của tôi, Vịnh Hạ Long mạnh mẽ kỳ vĩ nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng sâu lắng và đầy chất thơ.
Ngày ấy, tôi lên chiếc xe du lịch háo hức đến Hạ long, từ Hà Nội sau gần nửa ngày đường thấm mệt, xe đưa tôi đến gần bờ biển, cả đoàn xe reo lên, nhìn kìa, nhìn biển kìa… Ôi! Đẹp và thanh bình quá, nhưng mọi người còn reo lên to hơn nữa, cầu kìa, cầu dài nhất Đông Nam Á kìa. Cầu Bãi Cháy!
Tôi ước gì ngay lập tức được chạy ra biển và được thả hồn trên chiếc cầu ấy. Nhưng thời điểm đó, cầu Bãi Cháy còn chưa khánh thành, nên niềm ao ước của tôi cho tới giờ vẫn chưa thành hiện thực.
Nhưng bạn không biết đâu, một nhân viên bán hàng bình thường, nhưng may mắn được công ty cho nghỉ dưỡng ở một dãy biệt thự trên những quả đồi nhỏ, tuyệt làm sao, giá mà lúc ấy có những người thân yêu ở bên cạnh!
Hạ Long về đêm
Hạ Long về đêm thật hoang sơ và kỳ lạ, tôi không hiểu phía xa xa kia là gì, chỉ thấy toàn những núi là núi, những ngọn núi lớn nhỏ xen kẽ xếp thành những dẫy dài mờ mờ, ảo ảo trong ánh đèn loang loáng hắt ra từ khách sạn.
Tôi một mình sải bước trên bờ biển, mơ về tuần trăng mật thú vị ở đây. Sáng, khi bình minh lên, tôi dậy rất sớm, rủ chị bạn cùng phòng ngắm biển, ôi những làn gió mát dịu nơi đây hòa với không khí trong lành làm tâm hồn tôi ngây ngất.
Một ngày ở Hạ Long
Sau khi ăn sáng, chúng tôi được ra biển vui chơi theo chương trình của từng đội, nhiều trò chơi thú vị như ném bóng, nhớ bước chân, nhảy bao tải… rất vui nhộn mặc cho nắng ở bãi biển Tuần Châu vô cùng gay gắt.
Đến hôm sau, ngày thứ ba, chúng tôi được ra vịnh, buổi sớm, trời xầm xì một màu buồn, cả đoàn đoán là sẽ có mưa, nhưng hướng dẫn viên đã xem thời tiết và khẳng định mưa vẫn đảm bảo ra vịnh an toàn.
Lần đầu tiên lên thuyền ra biển, không biết bơi, rụt rè và nhút nhát, tôi theo đoàn người tiến về chiếc thuyền của mình. Mưa bắt đầu lác đác rơi. Tôi chọn cho mình vị trí gần cuối khoang thuyền cạnh cửa sổ để ngắm biển. Lúc này trời vẫn còn quang, nhưng nhiều hạt mưa và sóng biển bắn lên làm ướt của kính.
Tôi thu mình và cảm thấy se lạnh. Bỏ mặc mọi người đang vui vẻ trò chuyện, tôi trèo lên trên, lên chỗ khoang lái, bắt chuyện với anh lái tàu và nhìn ra ngoài. Ôi lái nhưng chiếc tàu thật lớn mới nghệ thuật làm sao, tàu cứ gần nhau san sát thế, biển thì sóng, tàu rung lắc mà họ cứ vô tư như thể lái xe ôtô vậy.
Tôi không có máy ảnh, chẳng có máy quay, nhiều hình ảnh và góc ảnh đẹp vụt qua trong trí nhớ, nhưng có lẽ chính vì thế mà mưa ở Hạ Long đã ăn sâu vào trong tôi, trong ký ức và trong trái tim tôi.
Trời xầm xì hơn và mưa nặng hạt, tôi trèo xuống khoang tàu và lặng lẽ ngắm biển, những con sóng trắng dài mãi phía sau đưa chúng tôi ngày càng xa bờ. Những hòn đảo lớn nhỏ cứ chạy qua ô cửa sổ tôi ngồi, hòn thì nhô lên sắc cạnh, hòn thì uốn cong, hòn thì rộng, có hòn thì rất nhỏ, nhưng đến hòn trống mái thì chẳng cần hướng dẫn viên du lịch mọi người cũng có thể đoán được.
Trong mưa, Hạ Long chìm sâu trong màn sương trắng, huyền ảo và lung linh đến kỳ diệu, những hạt mưa xối xả, con sóng trắng thì lăn dài trên nước, những hạt mưa rơi xuống biển liên tiếp không ngừng.
Thời khắc ấy, tôi đã ở rất xa, xa tất cả mọi người, xa hiện tại và quên hết quá khứ, cảnh đẹp Hạ Long trong màn sương trắng màu mưa ấy cuốn lấy tôi, khiến tôi chìm đắm và say sưa trong khung cảnh ấy. Tôi áp má vào cửa kính và mong cảm nhận được một chút mưa của biển, mưa trên biển, gió trên biển và cảnh đẹp trên biển cứ thế trải dài trước mắt tôi. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào của mọi người với bài hát tập thể kéo tôi về với thực tại, và tôi thôi không còn chìm đắm vào cơn mê nữa.