Sáng sớm đầu tuần ,khu phố nhỏ tĩnh lặng …
…nhớ Đà Lạt …
Thật lạ ,nhớ Đà Lạt ngay cả khi đang ở trong lòng nó .Và bây giờ khi đã xa lắm ,ta mới thấy trống trải như vừa để vuột mất một thứ gì đó thân thiết lắm ,xin gọi là nỗi nhớ ko đặt tên ….
Nhớ cái cảm giác 1 mình lê bước quanh nhà thờ con gà trong sương sớm se lạnh.
Nhớ cái lạnh buốt trong mây mù trên đỉnh LangBiang ,nhớ không gian yên bình của buổi tối ngoại thành Đà Lạt .
Nhớ mãi cái buồn man mác trong đêm cuối ở café Tùng , thấy lòng thanh thản và bình yên đến lạ khi chầm chậm dạo quanh hồ Xuân Hương dưới cơn mưa chiều lất phất.
Nhớ tiếng thông reo rì rào bất tận giữa không gian mênh mông của chùa Tàu ,nhớ cả những con dốc chiều hiền hòa đã ghi dấu những bước chân lang thang vô định ...
Nhớ cả cô chủ quán vui tính mến khách , và bác nông dân hiền hậu và chân tình dù khắc khổ …nhưng nhớ nhất là những người bạn Đà Lạt vui vẻ và nhiệt tình ,lần đầu gặp mặt nhưng đã quen từ lâu … với chút gì đó khiến ta thấy ấm áp và thanh thản nơi miền đất lạ.
Xa dần Đà Lạt trong cơn mưa nhẹ buổi sớm ,bỏ lại rừng thông vi vu ngút ngàn sau lưng ,tôi trở lại với cuộc sống hối hả quen thuộc ,ko quên mang theo những nỗi nhớ da diết … Những nỗi nhớ ko tên ấy ,xin được cất giữ ở 1 góc bình yên trong con tim ,cho ta điểm tựa để vững tin trước những khó khăn đang chờ đón . Tự hứa với lòng sẽ sống tốt , phấn đấu đóng góp chút gì đó cho thành phố ngàn thông thân yêu ,nơi bắt đầu những nỗi nhớ, không phai cùng năm tháng.