Tôi yêu Phan Thiết
Mời bạn cùng tôi ghé đến một quán bánh căn, nơi có 2 mẹ con nghèo cùng bán, nằm trơ trọi trên đường Thủ Khoa Huân.
Quán nhỏ, lèo tèo vài ba vị khách, sau một ngày mệt nhoài, cái cảm giác trước hết tìm cho được một cái gì đó ních cho đầy bụng. Vào đây- quán nhỏ- ghế xúp, vừa ăn vừa nhìn cách họ chế biến mới đã làm sao cái thú ẩm thực.
Những cái bánh tròn tròn nhỏ nhỏ trong những khuôn trông như bánh khọt miền nam. Bột gạo trắng tinh, vài vết đen đen khét bánh, Mà cái thứ này phải khét một chút mới ngon, nghe thơm lừng mùi chảo đất nung. Rắc kín trên bánh đơn giản là hành lá xắc nhỏ.
Chiếc bánh khói bốc hôi hổi, nhúng ngay vào nước sốt. Một loại nước sốt mới đặc biệt làm sao, nó thơm mùi cá biển, vừa giống nước kho cá, lại vừa giống nước sốt cà chua. Vị béo béo, dịu dịu, ngọt ngọt, hòa lẫn với vài ba miếng tép mỡ, Trong nước sốt tùy khách chọn mà chị chủ quán có thể thêm vào viên xíu mại, hoặc trứng kho, hoặc cá kho, hoặc da heo ... Và để bớt béo, cũng như làm đỡ ngán, người ta thường xắt thêm xoài chua, khế chua hoặc me chua tùy mùa
Nào bây giờ, ta cùng thưởng thức nhé, Bí quyết của tôi là: Đừng thèm ghé vào những quán ăn nhà hàng sang trọng nơi đông đúc những khách du lịch ghé vào. Xin hãy cứ vào những quán lá bình dân, những quán nhỏ của cư dân địa phương, đôi khi cái ngon của những đặc sản làm bạn giật mình và nhớ mãi, và tất nhiên với một số tiền chẳng đáng là bao.