Sau chặng đường gần 400 cây số, tôi đặt chân đến Hà Tĩnh thực hiện lời hứa với cô bạn cùng học: Về Hà Tĩnh chơi.
Thế nhưng, về Hà Tĩnh tôi lại bị say bởinắng- cái nắng miền Trung. Những cánh đồng muối trắng trời, những bãi biển thanh bình… để rồi khi chia tay, tôi chợt thấy thân thương lạ.
Cái nắng miền Trung gay gắt như đổ lửa. Những cơn gió Lào tháng s áukhô khốc. Đất Thạch Hà (Hà Tĩnh) đón tôi bằng những cánh đồng muối trắng trời. Ngay đằng sau nhà bạn tôi là những cánh đồng muối chạy dọc ngang. Người dân ở đây chọn làm muổi bởi nếu trồng lúa, thu hoạch sẽ không cao. Trong khi đó, sống cạnh biển, lợi dụng dòng nước mặn mòi củabiển người dân ở đây quanh năm làm muối. Những cánh đồng muối kéo dài tít tắp tới tận chân trời. Trên đồng muối, những con người nhỏ bé cần cù, đứng lên, ngồi xuống vun xới. Đôi tay vừa thoăn thoắt làm muối, vừa nhanh tay gạt những giọt mồ hôi tránh rơi xuống những hạt muối trắng ngần. Lâu nay, tôi vẫn băn khoăn bởi từ nước, từ đất làm thế nào để có được những hạt muối trắng tinh khiết đến thế. Nhưng đến đây mới biết, mỗi công đoạn lấy đi của người dân lao động vô vàn giọt mồ hôi. Từ sáng đến tối, lúc nào họ cũng ở ngoài đồng. Hết phơi đất, tháo nước biến vào đất, lọc lấy nước muối mặn rồi đem phơi khô, đợi khi muối cô vào là có thể mang muối về nhà. Chiều, khi mặt trời sắp lặn, tôi lại thấy vang lên tiếng ken két từ những chiếc xe cút kít chở muối về.Người dân Thạch Hà, khuôn mặt bừng đỏ sau một ngày nắng gắt cười hân hoan, trên tay là những thúng muối trắng tinh. Trong nụ cười như nhen nhóm một niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Đến Thạch Hà ngắm biến, tôi thực sự cảm nhận được những bất ngờ. Bãi biển đầu tiên tôi đặt chân đến ở đất Thạch Hà là biển Thạch Bắc. Biển Thạch Bắc được chắn bởi những con đê lớn, là nơi du khách vừa có thể tìm sự thanh bình trong tâm hồn, vừa có thể tìm hiểu cuôcsốnggia đình làng chài. Từng đợt sóng vỗ vào đê ộp oạp vui tai. Xa phía bên tay trái là những cây đước với những chùm rễ lớn như những chiếc màn chụp của trẻ nhỏ reo trong gió. Sang biển Thạch Hải lại có những cảm nhận khác biệt hơn hẳn. Tuy chưa được đưa vào khai thác thành khu vui chơi, du lịch nhưng biển Thạch Hải đã bắt đầu được du khách biết và tìm đến. Hoang sơ và thanh bình là những gì tôi và mọi người tìm thấy ở đây. Một dải đất rộng, thoai thoải chạy xa tít tầm mắt. Trên biển, các gia đình đến nghỉ ngơi, những em bé dễ làm quen đã nhanh chóng kết bạn làm náo loạn cả một góc biển. Những đợt sóng xô mạnh, nước biển táp vào mặt mặn chát. Tôi đã từng ăn những bát canh do lỡ tay bỏ nhiều muối mặn nhưng phải đến biển mới thực sự cảm nhận được vị mặn của muối. Đầu lưỡi như tê đi, cảm giác đắng và say như hòa quện với nhau để tạo ra sự lâng lâng đến khó tả. Chiều xuống, mặt trời nép vào mặt nước, những người bán cá về muộn vẫn gò lưng dắt xe trên dải cát mịn. Buổi tối, biển yên lặng quá! Từng đợt sóng lăn trên cát mịn, liếm vào đôi chân trần, mơn man. Để rồi một đợt sóng khác lại tới với một nhịp thở nhẹ nhàng và không bao giờ mệt mỏi.
Buổi sáng trước hôm về, tôi được người bạn đưa sang biển Thạch Kim để đón thuyền cá về chợ. Khác hẳn với Thạch Bắc, Thạch Hải, biển Thạch Kim ầm ĩ và huyên náo. Những chiếc thuyền vừa cập đến, chưa kịp tắt máy đã bị người dân ùa ra vây lấy thuyền. Những chiếc thúng to được đưa lên khoang và ấp đầy tôm, cá. Rồi cũng hết cá, người ta hả hê với thành quả của mình. Lại cân, thêm bớt, trả tiền rồi từng người, từng người chất đầy cá lên xe. Đoạn đường đầy cát lún làm cho những chiếc xe thồ nặng như nghiêng đi, vẹo bên này, bên kia để rồi những thân hình mảnh mai cũng phải uốn mình, lảo đảo như người say rượu.
Trên đường ra bến xe, tôi hít căng l*ng ngực để giữ lại một bầu không khí vừa mặn mùi muối, vừa ấm nồng tình người Hà Tĩnh. Nơi ấy sẽ có ngày tôi trở lại!