Số lượng du khách nước ngoài tới Lào và Campuchia hiện nay chỉ hơn một nửa so với lượng du khách đến Việt Nam. Song những gì mà một số du khách nước ngoài than phiền khi tới Việt Nam cho thấy Việt Nam còn cần học hỏi nhiều ở láng giềng của mình.
Đâu rồi lòng hiếu khách?
Tác giả mang tên Eileen 76, thành viên Diễn đàn du lịch Lonely Palenet, viết: “Tôi và mấy người bạn vừa tới thăm Hà Nội, Việt Nam và nói thật là một chuyến đi thật khốn khổ. Sao vậy? Ngay từ lúc lên máy bay (Air Asia) đã thấy mấy người Việt vô ý thức cố dùng điện thoại khi đã ngồi trên máy bay bất chấp các tiếp viên đề nghị tắt điện thoại di động.
Đến Hà Nội thì điện thoại cầm tay của tôi bị một người đàn ông lấy cắp khi chúng tôi đang đứng ở vỉa hè gần một cái hồ để xác định hướng đi. Hắn móc túi từ đằng sau và tôi đã hô lên nhưng rồi hắn hét lên còn to hơn tôi và bỏ chạy. May mắn thay là máy ảnh kỹ thuật số và tiền nong vẫn còn vì nằm ở phần trong của túi xách. Vết thương lại càng thêm nhức nhối khi một người bán hàng ngồi gần đó chứng kiến tất cả mọi chuyện mà chẳng làm gì cả!…
Bây giờ nói đến chuyện giao thông ở Hà Nội, cả hai đèn xanh và đỏ đối với người Hà Nội đều có nghĩa là đi. Tôi đã từng đến Campuchia, nơi giao thông ở đây (ít nhất là ở thủ đô Phnom Penh) cũng tựa như ở Hà Nội. Ở Phnom Penh thì mình cứ qua đường và xe cộ sẽ tự tránh mình, miễn là đừng có di chuyển quá đột ngột hoặc dừng lại giữa chừng. Thế nhưng áp dụng phương pháp đó tại Hà Nội thì có lẽ quí vị không chết thì cũng mất mấy chi như chơi”.
Nói về phong cách phục vụ, bà Eileen cho biết rất khó chịu với cung cách phục vụ không thèm… nhìn mặt khách. Khi Eileen cùng một nhóm bạn đến Nhà hát múa rối nước và muốn mua ba vé xem buổi diễn 20g30, cô bán vé đốp chát trả lời “No” (không) và tự động xé ba vé đưa cho họ. Không hiểu ý của cô bán vé, cả nhóm của Eileen hỏi lại rất lịch sự là: “Không” có nghĩa là thế nào thưa cô? Tức là không có buổi lúc 20g30 hay là không có loại vé 20.000 đồng (vì có hai loại hạng ghế là 20.000 và 40.000 đồng)?
Cô ấy lẩm bẩm lại câu “Không” và rồi nhóm của Eileen nhìn vào vé đưa cho họ thì mới biết là cô này đưa loại vé 40.000 đồng và buổi xem là 21g15. Cả nhóm bảo cô ấy là họ muốn mua vé cho loại ghế rẻ tiền hơn thì cô này lại tiếp tục càu nhàu. Trong khi nói chuyện với nhóm du khách, cô nhân viên bán vé vẫn đọc báo mà không thèm ngẩng đầu lên nói chuyện với khách. Nhóm của Eileen còn gặp những bộ mặt lạnh lùng và thái độ tiêu cực này tại khu vực phố cổ nơi họ muốn chụp mấy tấm hình.
Eileen viết tiếp: “Tôi là người châu Á và tôi cũng đã cố gắng lịch sự hết mức như cười và nói lời cảm ơn bằng tiếng Việt với bất kỳ ai tôi gặp khi tôi tới Việt Nam. Thật lòng mà nói là tôi đã đi du lịch nhiều nước từ châu Á sang châu Âu và trong các chuyến đi chưa bao giờ tôi lại gặp những người ích kỷ như những người tôi đã gặp ở Hà Nội.
Lòng hiếu khách của người Việt mà người ta nói tới nay biến đâu rồi? Mặc dù Việt Nam phát triển hơn hai nước láng giềng là Lào và Campuchia nhưng tôi thấy Việt Nam có nhiều cái cần phải học từ hai nước này. Nghĩa là Việt Nam nên học cách người Lào và Campuchia chào đón du khách thân thiện và ấm áp thế nào. Nghĩa là một nụ cười, hoặc là sự đón tiếp nồng ấm làm cho du khách cảm thấy phấn khởi… và làm được điều đó thì hay biết mấy”.
Eileen kết luận: “Trở lại Việt Nam ư? Chắc sẽ không có lần thứ hai trong đời tôi. Điểm đến Campuchia, Lào hay Thái Lan thì tôi muốn trở lại bất kỳ lúc nào”.
Hướng dẫn viên... không thích du khách
Chèo kéo mua hàng rong - kiểu làm phiền du khách nước ngoài phổ biến vẫn tái diễn - Ảnh: Internet
Một du khách khác người Australia, anh Harry Ledger, người từng ở Việt Nam trong mười tháng cũng đưa ra các nhận định tương tự. Anh này đã viết trên BBC về một chuyến đi “gian khổ” tới vịnh Hạ Long. Theo Harry, một hướng dẫn viên du lịch có tên là Nguyên, đã ngủ và ngáy rất to suốt chặng đường, trừ một đoạn dừng để đưa khách vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm với giá có lẽ gấp đôi giá tại Hà Nội.
Thế nhưng anh Nguyên này thỉnh thoảng thốt ra những câu không được nho nhã lắm như là “Bọn Hàn Quốc bần tiện lắm, không bao giờ cho tiền bồi dưỡng”. Và câu mà chính anh nói làm Harry nhớ là “Tôi không thích du khách. Nhưng chị em nước ngoài thì đẹp thật, và quí vị sẽ thấy khi đến Hạ Long”.
Đến khoảng trưa thì đoàn của Harry dừng lại để ăn trưa tại một quán gần ga xe lửa. Một bữa trưa khó nuốt vì nấu quá lửa và các món thì nguội như khẩu phần cho các phạm nhân. Thế nhưng “quản giáo” Nguyên thì lại có cách biện luận của mình khi nói với Harry là nếu anh là người nước ngoài thì anh không thể cảm nhận được đồ ăn châu Á.
Harry đã tiết lộ rằng anh đã sống ở châu Á nhiều năm và ít nhất đã sống ở Việt Nam được mười tháng và cho rằng đó là bữa ăn tệ nhất trong thời gian anh ở Việt Nam. Hướng dẫn viên du lịch tên Nguyên chỉ cười trừ… Harry viết tiếp: “Thế nhưng tôi và những người đi cùng biết là phàn nàn thì cũng chẳng thay đổi được gì. Thế rồi cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi các tàu bè đậu để ra vịnh. Lòng tôi nặng trĩu khi nhìn thấy hàng trăm tàu trông khá ọp ẹp bâu vào bến như một đàn ong để kiếm khách. Và một trong số chiếc tàu ọp ẹp hai tầng 45 chỗ ngồi chính là tàu của chúng tôi”.
Trong một bài viết khác trên BBC, Harry ghi lại nỗi phiền muộn của một du khách phương Tây, cô Anna Skodvedt-Sundling, trong chuyến hành trình xuyên Việt đến nỗi cô này chỉ mong tới lúc chuyến đi kết thúc. Cô gái 26 tuổi người Thụy Điển này nằm trong số những khách du lịch độc lập đang gia tăng tới Việt Nam trong lộ trình du lịch Đông Nam Á của họ, mà không phải lúc nào cũng kết thúc như mong đợi. Skodvedt-Sundling cho biết cô thất vọng với Việt Nam. Mọi thứ đã trở nên nhàm chán và chỉ muốn sang Lào.
Bởi vì hằng ngày cô phải tranh cãi ít nhất ba lần với những người cố tìm cách lừa gạt cô để "kiếm chác" thêm. Cô này cho rằng Thái Lan thân thiện và tiện lợi hơn rất nhiều. Anh Ben Harper, một hành khách từ Anh, cho biết: “Khi bị móc túi ở Sài Gòn, cảnh sát bảo tôi tới gặp cảnh sát du lịch. Nhưng họ không biết tiếng Anh nên tôi lại phải quay lại đồn cảnh sát một lần nữa… Khi tôi tới đó, người ta bảo đã quá muộn và đuổi tôi về. Họ nhìn vụ việc như một chuyện thật buồn cười”, anh này than phiền.
Thiết nghĩ, những lời than phiền trên cần đến tai những người làm du lịch, và mọi người trong xã hội chúng ta.