Câu chuyện bắt đầu đại để như thế này: "Tôi đố ông giờ này gọi được Năm Đề đi nhậu?". "Sao không được?". "Vợ chả quản chặt lắm; đúng 20 giờ phải tắm rửa, 20 giờ 30 lên giường xem ti vi, 22 ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào, đố thoát!". “Vậy lỡ họp hành thì sao?”. "Họp thì họp vào giờ làm việc, không có họp ngoài giờ, bả lệnh thế!".
Một người khác xen vào: "Thế chả khác gì vợ cha Ngọc, bả bảo mỗi ngày phải gọi cho bả hai cuộc điện thoại, một cuộc 8 giờ sáng, trước khi đi làm và một cuộc 17 giờ 30 khi đi làm về". "Thế thì quá dễ!". "Dễ sao được, vì phải gọi bằng điện thoại bàn đặt ở nhà!". Chà chà, cái này thì căng quá!
"Quản lý về giờ giấc thì còn khá, bà xã ông Hoàng mới ghê, bất cứ đi đâu về cũng không được bỏ áo quần vào máy giặt, để bà ấy kiểm tra" - một người trong bàn cắt ngang. "Nhưng kiểm tra cái gì?". "Thì kiểm tra... mùi. Bả tinh lắm, có mùi khác biết liền. Có hôm bà ấy làm um lên chỉ vì chuyện, vì sao cha này hay hút thuốc lá nhưng áo quần hôm đó không có mùi thuốc lá?". Tôi thấy lạ bèn hỏi: "Không có mùi thuốc lá thì sao?". "Thì bả suy ra, áo quần để... xa người chớ sao!". Lại thế nữa, đúng là làm chồng cũng... khổ!
Người kể chuyện kể tiếp: "Có hôm về nhà thấy chả ướt sũng từ đầu đến... giày, hóa ra hôm đó chả đi theo đám bạn hát karaoke, có mùi nên không biết làm thế nào bèn lao cả xe xuống hồ nước, bảo say quá té xe, bả chịu!".
"Chà chà, mấy cha này nhiều chiêu thiệt" - tôi bình luận.
"Chưa ăn thua, chưa ăn thua! Bà xã Năm Đề không chỉ quản chồng về mặt giờ giấc, một hôm ngồi xem ti vi, bả hỏi: "Giả sử, anh có bồ chẳng hạn, em giả sử thôi ghen. Anh, em và bồ anh đi tắm biển, bị sóng cuốn ra xa, trong khi đó trong tay anh chỉ có một chiếc phao, anh sẽ cứu ai?". Năm Đề nhanh nhảu: "Nhất định là anh phải đưa phao cho em để cứu em rồi chứ còn ai nữa?". Không ngờ bả khóc ré lên: "Biết mà, tôi biết ngay mà, thế nào anh cũng đưa phao cứu tôi để hai người cùng chết, về dưới âm ti cùng nhau hú hí chứ gì?".