Trời cũng xế trưa, chúng tôi lên xe tiếp tục hành trình đi về ViênChăn. Mọi người thấm mệt, nhưng Mr Toon khá hài hước hết trò chuyện rồi hát nên mọi người vui và quên cái mệt đi. Hé tấm màn che nắng nhìn về phía tay trái là sông Mêkông nối chạy song song với con đưòng quốc lộ, con sông vẩn vậy hiền hoà đôi bờ hai quốc gia Lào Thái.
Có lúc bắt gặp những ốc đảo nằm ngay giữa dòng sông và vẩn có những ngôi nhà dân sinh sống trên đó, những con thuyền vẩn lặng lẻ giữa dòng giăng lưới. Vốn dĩ nguồn dòng sông này là nguồn thức ăn cung cấp chính cho dân Lào, ở đây nỏi tiếng các loại cá ăn rất ngon, đặc sản cá này chỉ có ở sông Mêkong. Với loại cá này thì chế biến nhiều kiểu khác nhau nhưng đặc biệt nhất là món xông khói, khi ăn vào cảm giác như cá hồi của Nga.
Qúa trưa, chúng tôi dừng lại Thà Khẹt và điểm tâm. Quán cơm này mới nhìn bề ngoài có vẻ chật chội và đơn giản, ai cũng vẻ lo lắng cho cái dạ dày lúc này. Khi vào bên trong là 1 ngôi nhà khá rộng chủ yếu phục vụ cho các đoàn khách Việt Nam sang đây đ du lịch. Hầu như lộ trình từ Savanaket đi Viên Chăn đều rơi vào thời điểm trưa nên quán cơm này là địa chỉ quan trọng cho mọi người biết đến, bất ngờ hơn là gia đình này là là người Việt, quê ở QUẢNG BÌNH họ sang đây trước năm 1954 và các thành viên con cháu trong gia đình luôn giữ đựoc bản sắc là tiếng nói quê mẹ. Các món ăn thật ngon và hợp khẩu vị, thức ăn nấu mặn mà mang đậm nét ẩm thực miền trung Vịêt Nam.
Tranh thủ sau bữa cơm trưa chúng tôi đi dạo một vòng thị trấn Thà khẹt, những quán xá đơn sơ, hàng hoá không nhiều, các sản phẩm như nước rửa chén Mỹ Hảo, mì tôm Việt nam có mặt ở đây rất nhiều. Đi bộ từ quán cơm ra bờ sông Mêkong chừng 100mét, con đường chạy dài theo bờ sông rợp bóng cây, ngổn ngang các loại vật liều xây dựng sắt thép chuyển từ Thái lan về. Dưới sông những chiếc phà im lìm với giấc ngủ trưa sau một buổi qua lại hai bờ sông. Phía bên kia là đất Thái, khúc sông hẹp cho chúng ta càng dể nhìn một đất nước trù phú và giàu có, những căn nhà to, và các công xưởng. Thật ngạc nhiên đôi bờ chẳng thấy đâu là một đơn vị quân đội kiểm soát hoặc là trạm liên nghành, phải chăng đó là lịch sử của hai dân tộc anh em Lào - Thái.
Rời Thà Khẹt chúng tôi tiếp tục hành trình về Viên Chăn, từ trên xe tôi quan sát xuống thấy đưòng khá tốt nên xe chạy khá ổn định với 90km/giờ. Đưòng vắng chỉ có những rặng cây xum xúp gượng đứng trong cái nắng chói chang, gắt và hanh khô.
Đến Viên Chăn lúc đó 17giờ 30, chúng tôi thực sự choáng ngợp bởi những chiếc ôtô sang trọng mà ở Việt Nam có thể đến vài trăm nghìn đôla, thấp thoáng nhiều cô gái lái xe rất điệu nghệ.
Thời gian lúc này các loại xe bán tải chở các sư sải đi học ở trường về rất đông, rồi bắt gặp có những đoàn sư sải một màu vàng nối nhau đi bộ trên hè phố sau một ngày khất thực.
Chúng tôi ở tại một khách sạn MI NA trung tâm thủ đô Viên Chăn, chủ khách sạn này là một người Việt kiều. Khách sạn này cũng chỉ tầm hai sao, ở đây có nhà hàng phục vụ cho khách đoàn và cũng chủ yếu là khách Việt Nam.
Sau bữa cơm chiều, ai cũng háo hức cho một cuộc dạo chơi về đêm tại Viên Chăn...
Tôi thuộc nhóm hơn trẻ nhưng nhưng chưa già nên được gia nhập nhóm "Chinh phục về đêm"
Nhóm chúng tôi lên xe tuk tuk ra trung tâm khu phố du lịch chuyên bán đồ lưu niệm cho người nước ngoài bên bờ sông Mekong, phố đêm ở đây nhìn hao hao như khu phố Tây tại Hội An bên sông Hoài.
Chúng tôi vào hết các cửa hàng, cũng có một số cửa hàng họ nhận ra chúng tôi và cũng nói tiếng Việt vài câu. Hàng hoá đây đủ các loại, Trung Quốc, Thái land nhưng sao mắt quá. Quán triệt trong nhóm là không mua vì chuẩn bị qua Thái lan nên chúng tôi dừng lại lấy giá và tham khảo là chính.
Đi bộ hoài cũng mỏi, chúng tôi ra bờ sông nhậu để biết ... nhậu ở Viên Chăn lí thú như thế nào? Vẩn là bia Lào muôn năm và cá xông khói. Có một chị người ở Huế mới sang đây làm ăn, đi bán mực dạo quanh đêm trên bờ sông này, gặp chúng tôi chị mừng lắm và bắt chuyện mời mua mực nướng. Cảm thông cho chị, với lọai mực chị đang bán sao mà so sánh với mực tại NHA TRANG, mua một ít và thế bia LÀO và gío sông Mê kong hút hồn cái bao mực của chị. Nhoằng một cái cũng đã 22giờ đêm, ngất nghưỡng ra xe đi tiếp...Bar, dancing hay là karaoke? Mọi người nhao nháo nhất trí cao Bar, dancing ... karaoke cho đêm mai nhé.
Chiếc tuk tuk đưa đi một vòng các Vũ trường và chúng tôi cũng vừa ý khi chọn đươc một nơi khá lí tưỏng. Khá phong cách nhưng cũng chỉ là tạm được, dân Việt xuất ngoại mà chơi cho hoành tráng thể hiện Việt Nam như thế nào?
Với giá cả lúc này là không vấn đề, bia rót ra nhợt nhạt vì không có ai đó trò chuyện ... mới lạ. Tôi khá mạnh dạn nói bằng tiếng Anh với một quản lí " anh chọn cho tôi tất cả các cô gái đẹp ngồi rót rượu và trò chuyện" ok ngưòi quản lí trả lời và chỉ cho chúng tôi một chiếc bàn có các cô gái ăn mặc khá mát mẽ.
(http://i215.photobucket.com/albums/cc320/nguyenphitam/Picture122-3.jpg)
(http://i215.photobucket.com/albums/cc320/nguyenphitam/Picture119-1.jpg)
(http://i215.photobucket.com/albums/cc320/nguyenphitam/Picture121-3.jpg)
Sau cái nói nhỏ vào tai các cô gái như hiểu anh quản lí, và 4 chiếc bàn nối lại với nhau các cô gái ngồi chung vui đùa trong tiếng nhạc Lào chát chúa.
Không hề có gì như chúng tôi tưởng, các cô gái này chỉ nói chuyện nhưng còn lạ lẩm với kiểu tiếp khách như thế này, ngay cái cử chỉ làm thân thiện họ cũng rụt rè như xa lạ. Giới hạn cũng chỉ là trò chuyện mà thôi, phải chăng các bông hoa Champa luôn thể hiện trong cái chất cô gái Lào là vậy.
Đành vậy chúng tôi rất lấy làm vui cho một đêm tại Viên chăn quá đủ và thú vị. Ra về vẩn là Tuk tuk nhưng quá tầm về khuya nên kiếm xe rất khó mà tìm taxi thì không có đâu.
Đêm nay thật bình yên giữa trời khuya VIÊN CHĂN, gió từ sông thổi vào thấm vào da thịt thật dể chịu làm sao. Sự ồn ào tắt dần hoà tan cùng tiếng kéo cửa sắt nghe ken két chói tai, âm thanh nghe sao giống ở quê nhà. Phố phường đã vắng tênh chẳng còn ai, lâu lâu vài chiếc xe bóng lộn lao vút qua. Viên Chăn là vậy, mọi thứ dịu dàng đến kinh ngạc mà ai cũng bảo rằng "thành phố bị lãng quên từ lâu"
(Còn tiếp)
--------------------
Mr Nguyễn Phi Tâm- 0903580831
[/COLOR]