Cách đây vài ngày, cánh báo chí chúng tôi có dịp về một địa phương ven biển của tỉnh Quảng Ngãi. Buổi làm việc kéo dài quá trưa bởi phải trao đổi với chính quyền, xuống hiện trường và tiếp xúc với nhân dân.
“Thương hiệu lọc dầu” có cứu nổi Du lịch Quảng Ngãi. Khi kết thúc, đồng hồ đã điểm gần 12h trưa. Chủ tịch xã ngỏ lời, cũng chẳng mấy khi có dịp xuống địa phương, giờ cũng trưa rồi, mà về thành phố cũng mất vài chục cây số nên mời anh em ra biển hóng gió, dùng bữa cơm thân mật với chính quyền địa phương.
Anh em trong đoàn “mền dạ” nhất trí, chúng tôi xuống biển Mỹ Khê (ngay sát đó) và chọn nhà hàng của Công ty Du lịch Quảng Ngãi làm nơi dừng chân. Công bằng mà nói, đồ ăn ở đây khá ngon và cũng tương đối rẻ.
Sau một hồi “cứu tế” cho cái dạ dày, anh Chủ tịch xã đứng dậy nâng ly chúc mừng anh em trong đoàn. Đến ly bia thứ hai, khi cô nhân viên nhà hàng bưng xô đá gắp vào ly cho mọi người, một đồng nghiệp của tôi nhận xét “em ơi sao cái xô đựng đá cũ kỹ và đen đủi thế”!
Cô nhân viên nhanh nhảu đáp, nó cũ và đen thế nhưng bên trong nó sạch lắm anh, tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà!. Cô nhân viên trả lời khá trôi chảy làm anh bạn tôi hơi “sượng”, rồi anh nói tiếp, tư duy làm du lịch như vậy là chưa hiện đại đâu em. Đối với du khách nước ngoài, câu dân gian em vừa nói họ đâu có biết, mà với họ những vật dụng ăn uống luôn phải mới, đẹp và sạch.
Đến đây thì cô nhân viên đành chịu. Sau đó vài phút, một xô đá mới toanh của hãng Bia Dung Quất in dòng chữ Grand đỏ chót được chính cô nhân viên nọ đem ra kèm theo một câu xin lỗi.
Đến lúc này anh bạn tôi mới dịu giọng, em nên đề xuất với nhà hàng hoặc công ty bỏ những cái xô đá quá cũ ấy đi. Tuy nhỏ nhưng nó luôn cận kề trong bữa ăn, tiệc tùng và hình ảnh vừa rồi sẽ làm cho du lịch Quảng Ngãi mất điểm đấy. Cô nhân viên cúi đầu cho đến khi chúng tôi ra về…
Nếu đến Quảng Ngãi, chắc khách thập phương du lịch sẽ được giới thiệu tham quan chùa Thiên Ấn. Đây không chỉ là ngôi chùa cổ mà còn là nơi an nghỉ của cụ Huỳnh Thúc Kháng - một một chí sĩ yêu nước nổi tiếng.
Và còn lý do khác nữa khiến khách du lịch phải đến đây bởi từ đây mọi người có ngắm toàn bộ Thành phố Quảng Ngãi từ trên cao, vừa có sông, có núi và con đường dẫn lên chùa cũng rất đẹp. Thế nhưng, khi du khách vừa chạm đến đầu con dốc dẫn lên chùa dài khoảng 2km sẽ được đón tiếp bằng một… đống rác to chà bá luôn hiện hữu.
Không biết cái đống rác “Welcome” ấy xuất hiện và tồn tại từ bao giờ nhưng ai đến và về đều phải bịt mũi khi qua đây. Nếu du khách ngồi trong xe máy lạnh không phải ngửi thì chỉ nhìn thôi, hình ảnh ấy cũng chẳng đẹp tí nào.
Có thể thông cảm và cũng bất bình về nhận thức kém của người dân khi biến nơi đây thành bãi rác. Nhưng với các cơ quan chức năng quản lý Nhà nước các cấp thì đây là điều khó có thể chấp nhận được.
Và điều còn ngạc nhiên hơn thế nữa, là trong cuộc họp báo định kỳ hàng quí do UBND tỉnh tổ chức vừa qua, một báo cáo từ Sở Tài nguyên - Môi trường cho biết; 100% xã phường trong toàn tỉnh đã có khu xử lý rác thải hợp vệ sinh và có mỹ quan!.
Chưa hết đến các khu du lịch ở Quảng Ngãi đâu đó ta vẫn bắt gặp hình ảnh những ông tây bà đầm vừa thưởng thức đặc sản vừa huơ tay loạn xạ và lấy tay liên hồi đập vào chân bất kể ban ngày hay khi đêm xuống.
Tò mò lại gần mới biết họ đang đập ruồi, đập muỗi, sinh vật luôn là “kẻ thù số 1” của người phương tây. Ruồi muỗi ở Việt Nam thì đâu và bãi biển nào mà chẳng có nhưng nó nhan nhản như ở các khu du lịch như ở Quảng Ngãi thì khổ thân cho du khách quá và tôi đồ rằng không ít người khi chứng kiến cảnh này đã một đi không trở lại.
Dân Trí