Hội du lịch Việt Nam

Giải Trí => Vui cười => Tác giả chủ đề:: mrk3nx vào Tháng Tư 29, 2011, 02:28:11 PM

Tiêu đề: Như giấc mơ qua
Gửi bởi: mrk3nx vào Tháng Tư 29, 2011, 02:28:11 PM
Vừa đi học về Mây nhận được một bức thư. Là thư của mẹ: '' Tháng này mẹ sẽ gửi tiền cho con chậm một vài ngày, bởi em con đang năm cuối cấp, nhà mình dạo này hơi túng, con ráng lên nhé!''.


Cái nóng bức của buổi trưa chớm hè với bao điều mệt mỏi làm cô chẳng muốn ăn uống gì dù đang đói cồn cào sau năm tiết học. Mây nằm dài và bắt đầu suy nghĩ đến việc đi làm thêm. Tuần trước thầy Nam đã khuyên cô nên đi dạy kèm môn văn cho một cô bé học sinh lớp 12 - là con gái một người quen của thầy. Thầy Nam là trưởng khoa văn của trường, cũng là giáo viên đang giảng dạy môn văn lớp Mây. Thầy Nam qúy Mây vì cô học văn rất giỏi, những hiểu biết của cô nhiều lúc đã làm thầy phải ngạc nhiên. Vì thế khi ông Khang đến nhờ thầy tìm người dạy kèm môn văn cho cô con gái yêu đang học lớp 12 chuyên văn thì thầy đã nghĩ ngay đến Mây. Hôm ấy Mây từ chối vì sợ mình không làm được. Nhưng bây giờ Mây sẽ thử xem sao.


Ngày đầu tiên đi làm, Mây lớ ngớ và vụng về. Đó là một ngôi biệt thự sang trọng. Bà chủ nhà có một vẻ đẹp quý phái, ông chủ nhà thì có vẻ rất nghiêm trang. Còn cô học trò tên Thu thì dễ thương và biết nghe lời "cô giáo".

Mỗi lần đến nhà Thu, Mây đều có cảm giác ngài ngại. Bố Thu là giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn đang ăn lên làm ra, mẹ Thu là chủ một shop thời trang ngoài phố. Họ chỉ có một cô con gái là Thu nên yêu thương con gái rượu hết mực. Nhưng họ cũng tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của Mây vì cô là học trò cưng của thầy Nam, là chỗ thân thiết với gia đình.


Mây cứ thầm so sánh nhà mình với ngôi biệt thự này. Và cô cứ tự hỏi tại sao lại không công bằng như thế nhỉ? Nhưng ai có thể trả lời được điều đó...


Hôm nay trước khi về, bà Nhã kêu Mây ngồi lại chơi một chút: " Mây à, cô tặng con cái này, cô nghĩ là sẽ rất hợp với con đó" - "Là gì vậy cô?" - " Con mở ra đi" - "...Cái áo đẹp quá...nhưng sao tự nhiên cô lại cho con?" - ''Hôm nay lấy lô hàng mới, khi nhìn thấy nó cô nghĩ con mặc sẽ rất đẹp nên mang về cho con thôi".

 

Mây cảm ơn bà Nhã rồi chào ra về. Chiếc áo hợp với Mây thật, cô mặc vào trông duyên dáng đến ông Khang cũng phải lên tiếng khen. Mây thầm nghĩ, mình chưa từng có cái áo nào đắt tiền bằng nửa cái áo này cả. Nghe lời khen cô thấy ngường ngượng, chưa kịp nói gì thì ông Khang lên tiếng: " Hôm nay tôi có thể vào học cùng bé Thu được không? Con bé khen cô Mây đọc thơ hay lắm." Hôm nay ông ấy có chuyện gì vui thì phải, nhìn vẻ mặt thì biết, ở đó có một nụ cười rất hiếm thấy. Mây cười rất tự nhiên mặc dù thấy hơi run run, cô trả lời: "Dạ được, mời chú vào học". Mây vừa bước vào phòng, Thu reo lên: " Chị ơi, bố em bảo hôm nay sẽ " dự giờ " đấy". Thu cười cười: " em nói chị đọc thơ rất hay nên bố em muốn nghe, vì bố em rất yêu thơ, ông có một cuốn sổ chép tay dày cộm toàn thơ đấy”. Mây bất ngờ, hình như trong cô có sự cảm nhận khác về ông giám đốc, cô thấy không còn cái cảm giác khó gần như trước nữa. Có thể đằng sau vẻ lạnh lùng kia là một tâm hồn sâu lắng, bởi vì ông ấy cũng yêu thơ mà. Mây bắt đầu giảng bài và ông Khang bước vào phòng. " Bố ngồi đây nè bố", - "Ừ, hôm nay bố sẽ học cùng con gái nghen." Thu cười thật tươi, Cô bé thật ngây thơ và dễ thương quá. Thu như quả trứng được nâng niu và ấp ủ giữa một lớp đệm êm ái, đó là sự đầy đủ về vật chất và sự yêu thương của cha mẹ. Khác hẳn với cuộc sống nghèo khó của Mây. Thu thật trong sáng đến nỗi có đôi lúc Mây cảm thấy đáng thương. Bởi cô bé thường hay hỏi những câu đại loại như: " Cây lúa thế nào hả chị?", " Con chuồn chuồn ở ngoài có đẹp như trong tivi không chị?"...Tuổi thơ của Thu là trong bốn bức tường cao và trong khoảng không gian giới hạn từ trường về nhà. Không có những buổi lội đồng lấm lem, những buổi tắm sông, rồi thả diều vào mỗi chiều hè như Mây và lũ bạn. Với lại Thu là con một nên nhiều khi cũng buồn. Có thể đó cũng là một lý do mà Thu rất quý Mây, có chuyện gì cũng kể cho Mây nghe, hai người thân thiết như hai chị em gái vậy.


Đúng như thầy Nam đánh giá. Mây dạy rất tốt, vì cô có một giọng đọc ngọt ngào và truyền cảm, giảng giải rất dễ hiểu. Nhờ Mây mà Thu đã tiến bộ rất nhiều trong môn văn và cũng bắt đầu yêu văn thơ như bố mình vậy. Điều này làm ông Khang rất hài lòng về Mây.

Dạo này ông Khang hay vào dự giờ hơn và ông có vẻ hay cười hơn trước. Mỗi lần Mây giảng bài ông chỉ trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, rồi thỉnh thoảng hỏi Mây vài điều về những bài thơ mà cô lấy ở ngoài vào làm tư liệu. Nhưng hôm nay lại khác, ông Khang cứ nhìn Mây rất lâu, làm cô bối rối suốt cả buổi. Không hiểu sao mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy là Mây lại run lên, tim lại đập thình thịch. Đó là một đôi mắt to đen và sâu thăm thẳm, một đôi mắt biết nói. Mây hay bị  giật mình và liếc thật nhanh đi nơi khác mỗi khi gặp đôi mắt ấy nhìn mình. Và rồi chính Mây lại thắc mắc: "Từ bao giờ mà mình cứ thầm so sánh đôi mắt của những người đàn ông mình gặp với đôi mắt của ông Khang vậy nhỉ?"

Bảy giờ tối thứ sáu, như thường lệ, Mây đến nhà Thu. Nhưng hôm nay là ông Khang ra mở cửa, cô từ tốn dắt chiếc xe đạp vào góc sân, rồi đi vào nhà. Không thấy bà Nhã và Thu đâu, cô lên tiếng hỏi: "Chú à, cô và bé Thu đi dâu rồi ạ?" - "Hai mẹ con đi dự tiệc chiêu đãi của một khách hàng lâu năm và cũng là bạn thân của bà ấy nữa. tại con bé Thu ham vui đòi đi theo nên không báo trước cho cô Mây biết được" - "Vậy thôi, con về nghe chú, để mai con sẽ đến dạy bù tiết học hôm nay" - "Sao cô vội thế, cứ ngồi chơi một lát cho tôi nhờ chút việc được không?" - "Dạ việc gì chú cứ nói ạ". Ông Khang kêu Mây chờ một chút rồi đi vào phòng riêng, lấy ra một cuốn sổ bìa cứng đã cũ, nhưng nhìn qua cũng có thể đoán biết được ông yêu quý nó đến mức nào. Ông giở ra một bài thơ đưa cho Mây. "Cô có thể đọc cho tôi nghe bài thơ này được không?". Mây đọc thầm bài thơ một lần, bài thơ được chép bằng một nét chữ con gái rất đẹp. Ông Khang vẫn ngồi đó, chờ đợi. Hình như ông sắp khóc khi Mây đọc xong bài thơ. Mây thấy bối rối, vì thấy ông giám đốc cứ trầm ngâm mãi. Đôi mắt như nhìn vào cõi hư không, thật lâu ông mới lên tiếng: "Đó là người con gái tôi yêu nhất trong cuộc đời mình, nhưng cô ấy đã rời xa tôi mãi mãi. Điều làm tôi ân hận là tôi đã không hiểu cho cô ấy, tôi đã thật vô tình." - "Vậy đây là bài thơ mà cô ấy chép cho chú?" - "Đúng vậy, cô ấy thường nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy đấy:
  “Đôi mắt em lặng buồn
  Nhìn thôi và chẳng nói
  Tình đôi ta vời vợi
  Có nói cũng không cùng..."
Drug Addiction World (http://www.drugaddictionworld.com)
marketing franchise (http://www.welcomematfranchising.com/)

(Một mùa đông – Lưu Trọng Lư)
Giọng ông trầm trầm và buồn lắm. Ông bắt đầu kể cho Mây nghe câu chuyện của đời mình.
Tiêu đề: Re: Như giấc mơ qua
Gửi bởi: hooyeonfam vào Tháng Năm 28, 2011, 12:06:34 AM
mấy vần thơ nghe sao mà buồn buồn
câu chuyện rất hay, thanks bạn


-------------------
Vay tin chap HSBC (http://smartfinance.vn/tags/vay_tin_chap_hsbc/)-Tour Du lich Ha Long (http://www.dulichtrongoi.com/tours/Tour_du_thuyen_Ha_Long/)-Du thuyen Ha Long  (http://www.tourdihalong.com)
Mobile View
SimplePortal