Theo sử sách, làng gốm Hương Canh, thuộc huyện Bìnn Xuyên, tỉnh Vĩnh Phúc đã có cách đây gần ba trăm năm. Trải qua bao bước thăng trầm, làng nghề có lúc tưởng như bị mai một... Nhưng thời gian gần đây, nhu cầu tnị trường đã chú ý hơn đến đồ gốm, do vậy, làng gốm theo đó mà dần phục hồi.
Khi mới ra đời, làng nghề chủ yếu tập trung vào làm chum vại đựng thóc, ngô, gạo, đỗ... Rồi tiếp là, làm chum đựng nước, nồi đất, ấm pha trà, tiểu sành... Tất cả đều mang tính chất là những thứ đồ đựng hết sức thô sơ, đơn giản nên giá thành cũng rất thấp. Dần dần, chuyển sang làm ngói lợp nhà, nhưng rồi bước chuyển đổi này cũng chẳng được lâu dài, do cuộc sống hiện đại, người ta không có nhu cầu dùng nhiều đến ngói nữa.
Mãi đến khi các cơ quan ban ngành của địa phương quan tâm giúp đỡ, hai gia đình của làng nghề mới mạnh dạn sản xuất, đầu tư nhiều mặt hàng gốm mới. Đồ gốm của làng đã được cải tiến lên một bước, không chỉ làm những sản phẩm gốm thô sơ mà đã có sự tìm tòi, sáng tạo, tạo ra những sản phẩm gốm mỹ nghệ rất đa đạng, phong phú như con rồng thời Lý, cô gái vuốt tóc, cùng nhiều hình thù các con vật trông rất ngộ nghĩnh, đẹp mắt... Các sản phẩm này được tạo nên hoàn toàn từ nguyên liệu đất gốm thơ sơ, không phụ thuộc nhiều ở chất men tráng như gốm của Bát Tràng, mà chỉ nhờ vào lượng nhiệt nung trong lò tạo ra. Vì thế, các sản phẩm được ra lò tuy không mang nét mềm mại, mượt mà như gốm của Bát Tràng, Giang Tây, nhưng lại có cá tính. Chính sự gân guốc, hoang sơ như những đồ vật thời cổ ấy của gốm mỹ nghệ Hương Canh đã tạo nên nét riêng biệt vô cùng cuốn hút...
Hiện những người còn tâm huyết với nghề truyền thống này đã thực sự có niềm tin vào sự hời phục của làng nghề, bởi trong tâm tưởng của nọ luôn tâm niệm rằng: những ai đã theo và thực sự có niềm đam mê thì không tnể bỏ nổi cái nghề này. Chỉ cần nhìn thấy nắm đất làm gốm thôi là họ đã phải 'lao' đến rồi... Hy vọng làng gốm Hương Canh vẫn còn nniều người như vậy, để những làng nghề của chúng ta không bị vùi lấp bởi thời gian.