Leo Messi:
"Tôi không phải người cao to nhất, cũng không phải người mạnh mẽ nhất... nhưng tôi có một quả bóng không bao giờ rời tôi, ngay cả khi tôi ngủ.
Năm tôi 11 tuổi, người ta nói với tôi rằng cơ thể tôi đã ngừng phát triển. Rằng nếu tôi không tiêm hormone mỗi ngày, tôi sẽ không thể tiếp tục chơi bóng.
Bạn có hiểu điều đó có nghĩa gì với một đứa trẻ chỉ muốn đá bóng không? Không có tiền, không có câu trả lời. Chỉ có niềm tin… và một giấc mơ to hơn cả l*ng ngực của tôi.
Không CLB nào ở Argentina chịu trả tiền chữa trị. Nhưng rồi, ở cách đó hàng nghìn cây số, có một người ở Barcelona đã nói “đồng ý”.
Họ ký hợp đồng đầu tiên của tôi… trên một chiếc khăn ăn – như thể đó chỉ là một trò đùa… nhưng với tôi, đó là bước đầu tiên của cả một cuộc đời.
Tôi rời quê hương, rời gia đình, từ bỏ những điều thân quen… chỉ để nắm lấy một cơ hội. Và lúc đó, tôi cũng không biết liệu mình có trụ được hơn một tháng hay không.
Rồi là các danh hiệu, những chấn thương, những trận chung kết thua cuộc, những lời chỉ trích:
“Messi không chịu lên tuyển”, “Messi không đủ tốt cho đội tuyển quốc gia”.
Tôi đã chịu đựng. Tôi đã khóc. Tôi từng nghĩ đến việc từ bỏ màu áo xanh trắng.
Nhưng tôi đã trở lại.
Bởi vì có một thứ mạnh mẽ hơn cả nỗi đau: đó là trách nhiệm với câu chuyện của chính mình, với những người đã tin tưởng tôi, và với cậu bé nhỏ ở Rosario – người ngày ngày đá quả bóng vào tường cho đến tận khi trời tối.
Messi không được sinh ra với cây đũa thần nào cả…
Cậu ấy được sinh ra để chiến đấu với số phận – cho đến khi phá vỡ nó.
Khi thế giới nói bạn không thể làm được…
Hãy để đôi chân bạn trả lời thay cho mọi lời bào chữa."
