Carlo Ancelotti chia sẻ về Paolo Maldini:
“Thắng trận là ôm nhau. Khi thì tôi đi tìm nó, khi thì nó chạy lại ôm tôi trước. Nhưng cái làm tôi nhớ nhất ở Paolo, là nó luôn biết cảm ơn. Lúc nào cũng vậy. Vô phòng thay đồ, việc đầu tiên của nó là gỡ băng đội trưởng, đặt lên tủ. Việc thứ hai là bắt tay từng người trong đội, nói lời cảm ơn. Một người đội trưởng mà coi đồng đội như anh em thật sự, chứ không phải người dưới quyền.
Nó không cần nói nhiều. Chỉ cần nhìn thôi là biết ai sai, ai làm chưa tới. Cái liếc mắt của Paolo có khi làm đối thủ cụp mắt xuống, chứ nói gì tới tụi nhỏ trong đội. Không ai dám cãi, không ai dám hỗn. Những Seedorf, Nesta, Shevchenko… đứng trước Paolo cũng dịu lại, mềm như sáp nến gặp lửa.
Có đứa đi trễ, còn chưa kịp gặp tôi thì đã run rồi, vì biết thế nào cũng bị Paolo gọi ra riêng. Mà khổ, nó đâu có già yếu gì cho cam. Ba chín tuổi vẫn tập khoẻ hơn khối thằng hai mấy. Có hôm tôi hỏi: “Sao mày làm được vậy hoài?” Nó cười: “Để tụi nhỏ thấy rằng dù bốn mươi tuổi, mình cũng không được lơi tay. Tôi là đội trưởng, phải là người làm gương.”
Ngày nó giải nghệ, trên sân Franchi của Fiorentina, nó ôm tôi lần cuối. Tôi biết, Milan của tôi chấm hết ở khoảnh khắc đó.
Đội bóng đó giỏi vì có nhiều siêu sao. Nhưng Milan ngày xưa không sống bằng kỹ thuật hay danh tiếng. Milan sống nhờ linh hồn của mình. Và linh hồn đó… tên là Paolo Maldini.”
(Theo Football Arena)
