“Quê hương là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học mưa rơi”
Mỗi khi mùa hạ đổ cơn mưa chiều, tôi lại nhớ vị canh riêu của mẹ. Rồi cứ thế bao nhiêu ký ức tuổi thơ lại ùa về.
Tôi bỗng nhớ hương đồng cỏ nội, nhớ mùi rơm rạ ngày mùa, nhớ những ngày tháng thơ bé con đi học trên con đường làng quanh co, nhớ cả những chiều đi chơi với bạn về muộn bị mẹ đánh đòn, nhớ những lúc hai anh em đi câu cáy ngoài đồng, mỗi lần câu được một con là lại hò reo sung sướng…
Đấy, tuổi thơ của tôi đã từng giản đơn và diệu kỳ như thế đấy! Nhưng hôm nay, tất cả đều chỉ còn là kỷ niệm… Xem đoạn video này, nó càng mộc mạc bao nhiêu lại càng làm tôi nhớ tuổi thơ của mình bấy nhiêu...