Vợ chồng tôi suýt lạc mất nhau,
không có cãi vã,
không có kẻ thứ ba,
không có những tiếng gào thét đập bàn.
Chỉ có một khoảng cách lặng lẽ,
chậm rãi lan rộng từng ngày,
mà chẳng ai trong chúng tôi thực sự muốn để nó xảy ra.
Nó len vào đời sống thường nhật,
âm thầm đến mức ta không để ý.
Ngày trước, chúng tôi vẫn còn trêu đùa nhau trên hành lang.
Giờ đây, chúng tôi chỉ lướt qua nhau,
vẫn yêu, vẫn ở lại,
nhưng không còn chạm vào nhau bằng ánh mắt, lời nói, bàn tay.
Không ai nói nhiều về điều này - về sự lặng lẽ trôi xa.
Về giai đoạn khi tình yêu biến thành thói quen,
khi những cái ôm thưa dần,
và bất giác,
ta thấy mình giống bạn cùng phòng hơn là bạn đời.
Một đêm nọ, sau nhiều tuần chỉ tồn tại cạnh nhau,
khi anh quay sang hỏi:
“Em ổn chứ?”
tôi đã không kìm lòng được mà nói thật:
“Em nhớ chúng ta.”
Tôi không nói để trách anh.
Không đòi hỏi hoa, không cần những buổi hẹn hò lung linh.
Tôi chỉ nhớ… những điều nhỏ bé.
Nhớ cảm giác được gần gũi.
Nhớ những khoảnh khắc anh vô tình chạm vào lưng tôi khi tôi nấu ăn.
Nhớ những nụ hôn vô cớ.
Nhớ cái cách đôi khi ta chẳng cần nói gì,
mà vẫn nghe được lời thì thầm trong mắt nhau:
“Anh vẫn thấy em.”
Sau cuộc trò chuyện ấy, chúng tôi leo lên giường.
Không thêm một lời.
Chỉ có đôi bàn tay tìm đến nhau trong bóng tối.
Sáng hôm sau, khi tôi tất bật chuẩn bị bữa sáng,
anh lặng lẽ đi tới từ phía sau,
vòng tay ôm tôi,
hôn khẽ lên má,
và thì thầm,
“Anh cũng nhớ chúng ta. Chúng ta vẫn ở đây.”
Chỉ vậy thôi,
một điều gì đó đã thay đổi.
Ngọn lửa không trở lại bằng cử chỉ phô trương.
Không cần đến những buổi tối đắt tiền.
Nó trở lại, ngay trong bếp,
khi tôi cầm chiếc khăn lau chén,
bên cạnh là người đàn ông đã yêu tôi suốt ngần ấy năm,
người nhắc tôi nhớ,
chúng tôi vẫn đang cùng nhau,
vẫn còn ở đây.
Chúng tôi không hỏng hóc.
Chỉ là mệt mỏi.
Bận rộn.
Cuốn trôi.
Esther Perel - nhà trị liệu hôn nhân nổi tiếng từng nói:
"Điều giết chết đam mê trong hôn nhân không phải là cãi vã hay phản bội,
mà là cảm giác quá chắc chắn, quá thân thuộc, đến mức ta ngừng “nhìn thấy” nhau như những người yêu. Bà gọi đó là “nghịch lý thân mật” - bạn có thể tìm hiểu sâu hơn trong cuốn “Trí thông minh trên giường” của Esther Perel
Khoảnh khắc ấy dạy tôi một điều không bao giờ quên:
Ngọn lửa không tắt trong một khoảnh khắc lớn lao.
Nó lụi tàn qua hàng trăm khoảnh khắc nhỏ,
và nếu không cẩn thận,
ta sẽ bắt đầu tin rằng khoảng cách đồng nghĩa với hết yêu.
Nhưng không phải.
Tôi học được rằng,
tình yêu không biến mất.
Nó chờ.
Chờ được nhận ra.
Chờ được chọn lại.
Chờ một bàn tay đưa ra trong những phút đời thường giản dị.
Đôi khi,
để nhóm lại ngọn lửa,
chỉ cần một nụ hôn mềm trong bếp,
một bàn tay đặt nhẹ lên lưng,
và hai con người,
vẫn tin rằng,
mối quan hệ này xứng đáng để chạm tới.
(Theo Caitlin Fladager)
