Mưa Huế sao mà lạ vậy nhỉ!
Mưa Huế dầm dề từ ngày này qua tháng nọ. Mưa thúi đất thúi đai – như người Huế vẫn than thở về những cơn mưa dai dẳng. Thế nên nhiều người cứ hễ nghe mưa Huế là phát sợ. “Mưa Huế lạ chi lạ, hễ đã mưa là mưa dai dẳng, cứ tối tăm đất trời. Mưa đến đau lòng những ai lãng du thiếu quê hương. Cái mưa rỉa rói, rúc vào da thịt, nghe cứ nhoi nhói, mơ hồ như một cơn đau”.
Cơ mà nhiều người vẫn bảo “Mưa Huế” làm người ta có cái cảm giác nhớ nhung, khi thì mông lung, lúc lại rất cụ thể. Nhưng phải chăng cái nhớ nhung, mông lung và cụ thể đấy cũng chỉ là nỗi buồn của riêng ai. Là người con đất Huế, sống lâu trên vùng đất này, mỗi năm lại 1 mùa mưa, riết rồi cũng quen. Ấy thế mà giờ lòng tôi dường như đang chùng lại, hòa theo nhịp chảy của mưa, tôi thấy đượm buồn như bao lòng người khác.
Nếu mưa Huế cứ rơi trên vùng trời Huế thì mưa nghìn rơi rả rích cũng chỉ là mưa thôi. Nhưng mưa Huế đã rơi vào lòng những người qua Huế thành những khung trời nhỏ, nên mưa hoài không tạnh và những cơn mưa trong hồn cứ rây rây nhỏ hột lan ra xa khắp muôn phương. Không phải là thứ mưa tanh tách, mưa của trời, mưa Huế là mưa lòng người mà mưa ra, buồn bã chi lạ. Đôi lúc chính nó vô tình gieo cho tôi những nỗi buồn, đôi khi là bới móc lòng mình, nào là những điều tưởng chừng đã quên từ lâu, những kỷ niệm nằm khuất lấp, tưởng đã không còn nhớ. Vậy mà mưa làm kỷ niệm rờ rỡ rõ ràng, có cái loanh quanh mờ mờ nhân ảnh, nhưng không thể nào quên.
Mưa bao giờ cũng mang một cái gì đó làm lòng người chùng xuống. Mưa đã buồn nay lại còn làm chậm lại nhịp sống phố phường nơi đây. Ngày cứ chầm chậm trôi trong nỗi buồn ủ ê của thiên nhiên. Rồi mưa lại làm lắng đọng những giai điệu dập dồn của nguồn tình cảm sôi nổi. Mưa làm lòng người muôn phương cũng hướng vào sâu lắng: Thâm trầm, lặng lẽ và kín đáo. Nhiều khi là ngán ngẩm “Trời mưa ở Huế sao buồn thế” thế mà nhiều người dần dần yêu cái “nên thơ” của mưa Huế lúc nào không hay. Từ Nguyễn Du đến Nguyễn Bính, Văn Cao, Hải Bằng, Huy Cận… đều buồn, buồn man mác hay buồn đến lịm người trong cơn mưa Huế, nhưng đều muốn mang theo đôi cơn mưa Huế lúc ra đi:
Khi ra đi có cái gì luyến tiếc
Không được cầm mưa như hành lý để chia tay.
(Hải Bằng – Mưa Huế)
Mưa Huế khác và lạ ở cái hồn là vậy. Vậy nên còn gì thú vị hơn, khi một ngày sống không có gì vướng bận, thong thả đi dưới trời mưa Huế để thưởng thức những giai điệu của một bản nhạc cổ xưa. Mưa gột đi trong tâm tưởng bao nhiêu phiền muộn. Rồi bất chợt dừng lại dưới hàng hiên nhà ai, ngửa tay hứng những giọt mưa rơi tí tách và lặng lẽ đợi ngày nắng lên và lắng hồn mình cảm nhận cái “chi lạ” của mưa Huế!