Qua miền Tây Bắc vào dịp cuối đông, du khách bất chợt gặp một thảm hoa cải trắng, hoa cúc quỳ vàng, hoa ban đỏ, hoa dẻ ngát hương. Cảm giác va chạm với thiên nhiên, xua đi bao cực nhọc dọc đường.
Từ đường 6 lên Shìn Hồ, Phong Thổ (tỉnh Lai Châu) nơi hai chấm son cao chót vót của đỉnh biên giới miền Tây Bắc, bạn phải vượt gần 800 km với hàng chục km ổ gà, dốc núi cheo leo, những cua đường thót tim, dốc núi nín thở, để đến với bản làng có cảm giác giơ tay có thể chạm tới mặt trời hoặc vớt hoàng hôn lên.
Đến Shìn Hồ, bạn sẽ leo núi lên Cổng Trời qua bản Hoàng Hồ của người Mông, nhìn sang bên núi là bản người Dao đỏ, La Hủ, Si La. Người Mông đỏ sống cao ngất trên mây, thời gian đi phải tính bằng ngày đường. Lên bản Hoàng Hồ có hơn 100 nóc nhà, những người phụ nữ gùi củi sau lưng, địu con trước ngực, đi hàng chục cây số, nhẫn nại như con lạc đà trên sa mạc.
Dọc đường đi Tây Bắc, hoa cúc quỳ nở đầy bên núi. Ảnh: SGTT
Trẻ em ở bản Sáng, bản Kim Nọi (tỉnh Yên Bái) của người dân tôc Lự, rất hồn nhiên. Các em thấy khách đến chạy theo suốt bản chỉ đường, chụp ảnh, không vòi tiền như ở Lào Cai - Sa Pa. Bản Sáng còn cả những vòi nước khoáng nóng đùn lên mà chưa khai thác tiềm năng du lịch. Một bản đẹp như tranh thuỷ mặc, như dấu chấm hỏi trong đầu các nhà lữ hành miền xuôi.
Đi qua Phong Thổ, bạn sẽ chạm mặt với dốc núi và suối sâu, va quệt bởi màu vàng hoang dã của cúc quỳ, màu khói lam của con suối cạn, ai đó đốt cây khô. Khói đã làm ấm rừng hạt dẻ gai, rừng trám trắng bị bỏ quên.
Du khách cũng ngợp trong những ô ruộng bậc thang thiên đường của Mù Căng Chải với lúa vàng và hoa chè shan tuyết phủ khắp lối đi.
Dọc đường, những rừng hoa dẻ gai, trám trắng và cúc quỳ vàng tựa vào đá núi, những người phụ nữ đẹp, chịu khó chăm sóc gia đình ở giữa rừng xanh núi cao hùng vĩ. Đó là vẻ đẹp hoang sơ, ngàn đời còn huyền bí của Tây Bắc.
(Theo Sài Gòn Tiếp Thị