Vẻ đẹp Hà Giang qua ống kính dân 'phượt' Tây
Vẻ đẹp của Tam Giác Mạch - Hà Giang
12 điều không nên bỏ lỡ khi 'phượt' Hà Giang
Độc đáo kiến trúc nhà Vương (Hà Giang)
Kinh nghiệm du lịch Hà Giang
Trước ngày bắt đầu làm cô sinh viên năm 3, tôi lên đường chinh phục cực Bắc của Tổ quốc với vỏn vẹn một triệu đồng và một ba lô trên vai. Thay vì tham gia một đoàn phượt xe máy, tôi chọn lên Hà Giang bằng phương án nhiều mạo hiểm: đi xe khách. Người bạn đường duy nhất là chiếc ipod phát đi phát lại những bài hát quen thuộc.
Chặng đầu tiên là bến xe Mỹ Đình – bến xe thành phố Hà Giang. Hà Giang đón tôi bằng những ánh nắng cuối ngày, kết thúc chặng đường mấy trăm kilomet nắng nóng, mệt mỏi. Đêm đều tiên ở Hà Giang mưa phùn, đi bộ dưới mùi hoa sữa và thấy lòng nhẹ tênh. Thành phố Hà Giang không lớn lắm, đi loanh quanh hơn một tiếng đã hết. Ngồi trú mưa ở một quán hàng nhỏ, ngắm một thành phố xa lạ, tôi không khỏi cảm thấy chút cô đơn.

Núi đôi Cô Tiên

Gùi và khènSáng hôm sau, vì lỡ chuyến xe khách lúc 5h nên tôi bắt taxi ra chợ thành phố, đón xe lên Quản Bạ và đến thăm Cổng trời. Hà Giang có rất nhiều cổng trời nhưng tôi chọn cổng trời Quản Bạ, có thể ngắm núi đôi Cô Tiên. Đang mải mê chụp ảnh, trời bất chợt đổ cơn mưa rào. Ở đó, khi đợi cơn mưa ngừng hẳn, tôi bắt quen được với mấy anh đi phượt bằng xe phân khối lớn. Các anh ngỏ ý mời đi cùng nhưng tôi chỉ cười từ chối.

Chợ Huyện Quản Bạ

Lãng mạn trên Cổng TrờiSự từ chối ấy cho tôi một trải nghiệm có lẽ không thể nào quên trong đời khi lên một chiếc xe khách chật cứng. Chỉ có một chuyến lúc 1h chiều lên Đồng Văn, đó là lựa chọn duy nhất. Vốn là xe 24 chỗ nhưng chở tới gần 60 khách và cực kì nhiều bao tải hàng trên sàn xe. Khách đứng, ngồi chen chúc, thậm chí có người phải ngồi trên nóc xe. Có nhiều em bé còn nhỏ xíu, thậm chí ẵm ngửa nhưng đã phải theo mẹ – cô giáo “cắm bản”, chập chờn trong giấc ngủ nghiêng theo nhịp xe lăn – lên những trường tiểu học, trung học nội trú. Lối lên xuống xe có tới 5 người đứng, trong đó có tôi, tận hưởng cảm giác mạnh như thể đường đua F1. Xe đổ đèo, xuống dốc, cua rất ngọt. Nóc xe chạm vào tàng lá ràn rạt, gió mát lạnh. Càng đi, núi càng tiếp núi như bất tận, thi thoảng mới gặp từng bản làng nhỏ, từng cụm một quây quần bên nhau, nép dưới chân núi.


Cao Nguyên đá Đồng Văn

Công viên địa chất cao nguyên đá Đồng VănĐồng Văn đón tôi bằng vẻ buồn quạnh quẽ, không ít đoàn phượt nhưng vẫn không làm thị trấn nhỏ vui hơn. Đi một vòng, tôi quyết định chọn một nhà nghỉ bình dân thay vì khách sạn. Bất ngờ khi chủ nhân của nó là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp phong cảnh của cao nguyên đá. Ảnh rất đẹp và bác nói chuyện rất vui.
Cả thị trấn chỉ có một quán café “Café phố cổ”, xây bằng gạch nung, không trát vôi vữa, thô mộc nhưng gần gũi. Đêm ở Đồng Văn trôi qua nhanh cùng với tiếng chim thi thoảng lại rúc lên một hồi.

Một quán cà phê Phố Cổ

Bình minh Đồng Văn

Xôi ba màuSáng sớm đi ngắm mặt trời mọc, bà con người dân tộc đi gặt lúa sớm, trẻ em nô nức mặc quần áo mới, cầm bóng bay, ghế nhựa đi tựu trường. Tôi chào tạm biệt Đồng Văn bằng bữa sáng bánh cuốn chả lụa, cuốn lòng đỏ trứng gà đặc trưng. May mắn sao, tôi làm quen được với một gia đình cô chú vui tính nhà ở Giảng Võ mà chỉ 15 phút sau đã đồng ý cho tôi đi nhờ lên Lũng Cú thay vì phải thuê xe ôm mất gần 700k.

Đường hạnh phúc



Bà cụ người DaoĐường lên Lũng Cú không quá khó đi, ngồi trong xe thật dễ chịu. Tôi căng mắt chờ đợi bóng lá cờ đỏ bay phấp phới trên nền trời xanh. Đến đồn biên phòng, vào mua vé, lái xe lên cột cờ rồi đi bộ những bậc thang cuối cùng để chạm vào điểm cực Bắc, trong lòng hồi hộp, nôn nao kì lạ. Lên đến đỉnh, thở phù, chạm tay vào cột mốc mà lòng vỡ òa cảm xúc. Tôi đứng thật lâu ngắm lá cờ bay phần phật trên nền trời xanh biếc, xung quanh đồi núi trập trùng trải dài như vô tận, chân không muốn rời đi. Cảm giác biết tin mình đỗ Đại học, chắc cũng không khác là mấy.

Cột cờ Lũng CúTạm biệt Lũng Cú, tôi chinh phục con đèo Mã Pí Lèng – một trong “tứ trụ đèo” của mọi phượt thủ. Con đèo dài uốn lượn, bên tay phải là núi, tay trái là vực, dưới xa xa là dòng Nho Quế xanh biêng biếc. Không sương mù như Khau Phạ, không quá khó đi như Pha Đin hay ngập mây trắng như Ô Quy Hồ, đèo Mã Pì Lèng hấp dẫn bởi sự uốn lượn dịu dàng như dải lụa nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Dọc đường, có em bé dân tộc ôm bó hoa đót đỏ chót, cứ vẫy tay mỉm cười với tôi mãi….

Sông Nho Quế

Đèo Mã Pí LèngBa ngày ở Hà Giang không đủ nhiều để ngắm hết cảnh đẹp nơi đây nhưng tôi đã trót phải lòng cao nguyên núi đá này. Dù chưa kịp ngắm hoa tam giác mạch, chưa kịp thử cháo ấu tẩu và dẫu chỉ có một mình, nhưng một chuyến đi độc hành như thế, cũng là quá đủ với tôi rồi. Không tin ư, bạn thử đi .

THỦY HIP
Vẻ đẹp Hà Giang qua ống kính dân 'phượt' Tây
Vẻ đẹp của Tam Giác Mạch - Hà Giang
12 điều không nên bỏ lỡ khi 'phượt' Hà Giang
Độc đáo kiến trúc nhà Vương (Hà Giang)
Kinh nghiệm du lịch Hà Giang