Bao chờ đợi rồi cũng đến, chuẩn bị hành trang cho 4 ngày vi vu với Trà Cổ - một địa danh ở địa đầu tổ quốc – Móng Cái là nơi tập trung rất nhiều các lái buôn, là nơi sầm uất cho tất cả các loại hình buôn bán nhưng nhiều và tập trung nhất vẫn là các mặt hàng điện tử có xuất xứ từ Trung Quốc.Đường đến với Trà Cổ như muốn tạo thêm thử thách cho khách lữ hành. Đoạn từ Hà Nội đến Hạ Long rất đẹp, rộng và thoáng với nhiều làn đường, không hổ danh là “điểm đến” của một trong những kỳ quan thế giới.
Nhưng khi Thành Phố đã ở sau lưng, con đường nối mạch với Móng Cái bắt đầu gây nhiều khó khăn bởi con đường rất nhỏ nhưng lại uốn lượn. Nếu ai thần kinh yếu rất dễ bị say xe, những người khoẻ hơn cũng cảm thấy choáng váng mỗi khi xem ôm cua, lượn theo hình gấp khúc. Có lẻ đây là con đường độc đạo cho việc vận chuyển hàng hoá nên xe tải và các xe hạng nặng chạy rất nhiều làm cho đường vốn đã xấu lại càng xấu hơn, mặt đượng bị cày lên với những ở gà, ổ voi rất khó đi. Phải là các lái xe cẩn thận, quen đường thì mới có thể tránh được những rủi ro mà người lạ có thể mắc phải.
Dù vậy, sự háo hức không tắt đi mà ngược lại càng làm tăng thêm quyết tâm phải đến bằng được Trà Cổ với nhiều điều lạ trước mắt.
Một ngày đường cũng đã hết, tôi đặt chân lên mảnh đất – nơi đặt nét bút đầu tiên khi vẽ hình chữ S thân yêu. Tôi như đang nghe tiếng rì rầm vỗ về của biển, nhắm mắt để lắng nghe và tận hưởng cảm xúc đang dần chiếm lấy cảm xúc của người con đất lạ.
Đình Trà Cổ
Đình Trà Cổ có lịch sử hơn 500 năm .

Cây đại cổ thụ sau đình có tuổi thọ hàng trăm năm.Lấy phòng xong, tôi khoác balô để về với biển Trà Cổ - cách TP Móng Cái 9km. Dường như biển đã ở trước mặt, tôi nghe tiếng sóng vỗ bờ như từng lời thì thầm khát khao. Và đây, tôi đã đến với Biển. Hiện ra với một bờ cát dài miên man, trắng mịn và dịu dàng như cô gái với đôi chân mịn màng, thon dài với suối tóc mềm và mượt mà nhưng lại rất hoang dại, ngọt ngào. Nước trong xanh vô cùng, sạch sẽ, không vướng bận một tí bụi trần. Dường như tôi đã để cảm xúc của mình trôi tuột đâu mất trước vẻ đẹp ngất ngây nhưng quá đỗi hoang sơ này. Tôi thích vẻ mộc mạc của biển Trà Cổ, đẹp lắm, không bon chen, không xô đẩy, không quá nhiều hàng quán, không mất đi vẻ đẹp vốn có của biển.
Chọn một chỗ ngồi vắng, thả hồn theo từng đợt sóng rì rào, tôi mỉm cười với biển như thể Biển hiểu mình. Hàng phi lao dài thăm thẳm, thẳng tắp mát rượi càng làm tăng thêm vẻ quyến rủ của nàng thôn nữ quê ngây thơ, hoang dã.

Bãi biển Trà Cổ có chiều dài lên tới 17 kmQuá “điên dại” trước “ em “ mà tôi quên mất mình có nhiều bạn đồng hành, họ cũng đang nô đùa thoả thê với biển, những tiếng cười vang lên xoá đi bao mệt mỏi của chặng đường dài, xoá hết bao âu lo của cuộc sống, đắm mình trong vòng tay biển bao la. Tôi lao ra với họ, đùa vui cùng những con sóng bạc đầu nhưng mạnh mẽ và dữ dội.
Mặt trời bắt đầu đi ngủ, chúng tôi quay trở lại khách sạn với tâm trạng hứng khởi vô cùng. Cơn đói bắt đầu “ tung hoành”, ba chân bốn cẳng lao vội lên xe để nhanh được nạp năng lượng sau một ngày nô đùa với biển. Đến bữa ăn, liếc vội những bạn hay kén ăn nhưng sao hôm nay cũng ăn khoẻ thế, ăn một cách ngon lành, không còn cảnh lựa từng đũa thức ăn rồi mới cho vào bát, một lúc mới và. Biển thần kỳ vậy đấy, khiến người ta vui, khiến người ta cảm nhận hạnh phúc và cũng khiến người ta…đói hơn.
Thành Phố cũng hiền hoà và bình yên quá, dù là một TP tập trung nhiều lái buôn nhưng vẫn còn nhiều nét sơ khai của một TP trẻ. Ít xe cộ, đường xá thoáng mát và sạch sẽ, người dân cũng hiếu khách, nhẹ nhàng.
Lang thang đếm bước chân trên đường phố, bỗng thấy yêu nét dịu dàng này quá đỗi. Lặng thinh đi bên anh nhưng dường như cảm xúc nhiều quá. Lâu rồi hai đứa tôi mới lại có được vẻ bình thản thế này, không ồn ào bới tiếng xe cộ, không nóng bức bởi ô nhiễm đủ loại khí thải, không giật mình bởi những tiếng còi. Tôi thấy mình thanh thản lạ lùng, thoảng chốc lại mỉm cười nhìn anh, như hiểu và anh cũng đáp lại với ánh mắt dịu dàng, một vòng tay ấm áp. Tựa vào nhau đi giữa phố đêm như để tìm lại những phút giây lãng mạn mà lâu rồi vô tình cuộc sống gia đình đẩy xa vào tận đáy tim.
Những ngày sau chúng tôi lại ra biển với nguyên vẹn một cảm xúc ban đầu. Biển lại hiền hoà ôm chúng tôi vào lòng để to nhỏ những vũ điệu của tiếng sóng. Có những anh chàng không dứt được với cô biển nên cứ mải mê tung tẩy đến nổi khi lên nghỉ thấy lưng mình đỏ lựng, rát bỏng mới hay mình đã ra với biển quá lâu mà không thấy chán.

Cửa khẩu Bắc Luân nườm nườp người qua lạiNhưng đã đi Trà Cổ - Móng Cái mà không đến với TP Đông Hưng ( Trung Quốc) thì hơi tiếc vì nơi này tập trung rất nhiều các mặt hàng điện tử và các siêu thị bán lẻ. Tuy nhiên, chúng ta chỉ nên…xem chứ không nên mua vì thực ra giá bán cũng không rẻ mà lại mất công khuân vác. Chỉ đi chơi cho biết TP gần cửa khẩu thế nào và thứ nữa là tìm cảm giác được….xuất ngoại

bởi theo nhiều người bảo “ số cô không có số xuất ngoại dù ngắn nhất” nên thử đi xem mình có xuất ngoại được không

Đầu giờ chiều lại trở lại Móng Cái rồi lao thẳng ra biển. Chà, với biển thì chẳng bao giờ thấy chán, ước gì tình yêu cũng vậy nhỉ, vĩnh cửu và mãi mãi không mất đi cho dù cuộc sống có làm cho đen đúa, xô đẩy nhau.

Xe Ôm ở Đông Hưng có cả ô che nắngHôm nay là bữa cuối cùng của đợt nghỉ mình được ở bên biển, nghe sao buồn man mác và dường như biển cũng buồn hơn, trời buồn làm cho mưa rơi, biển lặng lẽ xô những đợt sóng yếu dần rồi từ từ cuộn mình ra xa. kể cũng lạ, biển hôm nay vào gần hơn mọi hôm, rất gần như thể chạm được vào chân lữ khách, mời gọi đến với mình. Mưa nên không ai ra với biển mà chỉ ngồi nhìn từ xa như nói một lời tạm biệt đầy lưu luyến. Sao trước biển mình lại nhỏ bé đến thế nhỉ?!
Để đáp lại thịnh tình của biển, tôi lao ra bãi cát rồi hô hào cho mọi người chơi trò chơi trước biển. Hào hứng chơi, hào hứng ngay cả khi bị phạt vì thua cuộc, họ vẫn chơi, vẫn rất nhiệt tình, có những trận cười nghiêng ngã làm quên đi trong lòng những giận hờn vu vơ giữa đồng nghiệp với nhau, họ xích lại gần nhau hơn. Họ đoàn kết lại để cùng nhau tìm men chiến thắng.
Có lẻ chỉ có biển thôi mới có sức mạnh cho tập thể đến vậy, chỉ có biển làm cho mọi phiền muộn tan biến đi.
Đến lúc nói lời tạm biệt Trà Cổ rồi. Tạm biệt nhé những cơn sóng dịu dàng, tạm biết nhé chúng tôi quay về với cuộc sống bộn bề của mình. Nơi đây đã cho chúng tôi những phút giây hạnh phúc, quẳng đi những lo âu cuộc sống, Chặng đường về vẫn không đổi nhưng sao thấy khoẻ khắn và hứng khởi đến vậy. Có lẻ năng lượng đã được nạp đầy.
Tạm biệt nhé Trà Cổ, hẹn có ngày chúng tôi sẽ trở lại, hãy cứ hồn nhiên và đẹp hoang dại. Mong rằng “em“ đừng vẩn đục bụi trần như những nơi khác, em vẫn mãi là em nhé.
Tường Vy