NGƯỜI MIỀN TÂY GIẢN DỊ TỪ LY CÀ PHÊ TỚI CÁI VÕNG NẰM ☕
Về miền Tây, ai mà nảy ra ý định mở quán café máy lạnh, view kính cường lực, nhạc jazz nhẹ nhàng, rồi bán ly cà phê gần trăm nghìn thì nên cân nhắc nghen…
Vì nguyên cái xóm dưới miền Tây đã trót “phải lòng” với cà phê Trần Quang rồi
Ở miền Tây, uống cà phê không chỉ để tỉnh, mà là một nghi thức văn hoá đậm chất miền sông nước
Cà phê sáng ở đây là một ca bự chà bá, bỏ vô mớ đá đ:ập nhuyễn, rồi chế cà phê Trần Quang vô đầy tới miệng. Không đo, không đếm, không có cái vụ “70ml nước nóng + 30g bột Arabica tuyển chọn” gì hết.
Chỉ có cái chất mộc mạc, mạnh như tính người miền Tây – đậm, thơm, hậu ngọt, uống tới đâu tỉnh táo tới đó.
Và tất nhiên, không thể thiếu ly trà đá kế bên – như một cặp bài trùng huyền thoại: “uống cà phê mà không có trà đá, là như gỏi cuốn không nước mắm vậy đó” 😆
Còn ngồi ở đâu để uống cà phê hả?
Không phải ghế nhựa sát lề đường như Sì Gòn đâu nghen. Người miền Tây uống cà phê là phải nằm võng. Cái võng mắc giữa hai gốc cây, gió trời l*ng lộng, đưa qua đưa lại, vừa uống cà phê vừa tám chuyện từ vườn tược cho tới giá gạo thóc hôm nay chớ có mà chọc quê dân miệt dưới à nghen
Người miền Tây không quen kiểu:“Anh chờ 5 phút để chúng tôi xay hạt Arabica tuyển chọn từ vùng núi Ethiopia.”
Người miền Tây quen cái kiểu:
“Pha lẹ dùm tui ly sữa đá, nằm võng coi chầu cải lương cho đã”
Còn cà phê Trần Quang là cái tên mà dân trong vùng nhắc tới rần rần. Không cần biển hiệu hào nhoáng, không cần chi nhánh rải rác. Nhưng ai uống rồi là dính. Mùi cà phê thơm nức, đậm đà, hậu vị ngọt, cái chất nó y như chính người miền Tây vậy chân chất, mộc mạc, không màu mè mà lại cực kỳ dễ mến 🫶
Nên đừng hỏi vì sao Highlands hay Starbucks khó chen chân ở đây.
Vì đơn giản thôi: người miền Tây không cần phải uống thứ gì "thật Tây" để cảm thấy mình đang sống chất.
Miễn là sáng nào cũng có ly cà phê Trần Quang, có võng để nằm đong đưa, có anh ba chị tư ngồi tám chuyện đôi câu đủ vui cả ngày rồi
Vậy nên, nếu lỡ “đi bụi” về miền Tây, đừng tìm mấy thương hiệu quen mặt, mà tấp vào một quán nhỏ bên đường, kêu ly cà phê Trần Quang. Rồi nằm võng, nghe người ta gọi nhau “chú - thím”, “cậu - mợ” mà thấy đời dễ thương tới lạ thường.
Miền Tây là vậy.
Chân chất từ con người… tới cả ly cà phê nằm võng ❤️

Nguồn: FB