TT - Được nghỉ một tuần, máu “xê dịch” trong tôi tự nhiên nổi lên. Thế là một mình một ngựa, cưỡi xe máy từ Huế vào Đà Lạt để rủ rê những bạn trẻ xứ sương mù làm một chuyến chinh phục đỉnh Lang Bian về đêm.
TT - Được nghỉ một tuần, máu “xê dịch” trong tôi tự nhiên nổi lên. Thế là một mình một ngựa, cưỡi xe máy từ Huế vào Đà Lạt để rủ rê những bạn trẻ xứ sương mù làm một chuyến chinh phục đỉnh Lang Bian về đêm.
Lời chào của núi
“Con ngựa” vừa rống lên những tiếng đầu tiên khi chạm trán với mấy cái dốc ngoạn mục của đèo Ngoạn Mục, tôi đã gọi cho cô bạn học Đại học Đà Lạt: “Ê, mai trèo Lang Bian nha, đang máu lắm đây!”. Từ Đà Lạt, ngồi xe lam vài chục phút, Lang Bian đã sừng sững trước mặt.
Sau cái màn kì kèo giảm vé (sinh viên mà!), cả bọn bắt đầu “đăng sơn”. Để lên đỉnh Lang Bian, du khách thường theo xe Jeep dịch vụ của khu du lịch. Cả bọn bốn tên đều là sinh viên quyết định chinh phục theo đường mòn. Đồ đạc mang theo được chia cho hai chàng sinh viên. Tôi “tình nguyện” nhận lấy phần bánh mì, trái cây, nước uống... nặng trình trịch và “Một... hai... ba... Tiến!”.
Nắng hắt ngang những quả đồi dưới chân núi. Bầy ngựa thong dong gặm cỏ. Mấy chú ngựa non chốc chốc lại nhảy cỡn lên vui đùa. Qua cây cầu treo và khu vườn xinh xắn, cả bọn rẽ vào con đường nhỏ xíu còn hằn những dấu chân ngựa. Con đường ngoằn ngoèo, có lúc dốc dựng, đi đoạn lại gặp một tảng đá to nằm chắn ngang lối. Hai bên đường là những cây thông già xù xì gốc. Vài người đi rừng về, biết chúng tôi định chinh phục đêm Lang Bian, tặc lưỡi: “Rồ!”.
Ba tên “thổ địa” nhìn trời vẻ lo lắng. Cô bé Giang - được giao nhiệm vụ làm “hướng dẫn viên” của cả nhóm - lo ngại: “Mưa là chết cả nút đó!”... Mưa thật, mưa xối xả. May mà cả bọn đã thủ sẵn mấy cái áo nilông. Tôi cứ lo ngay ngáy cho cái máy ảnh dù đã được bao bọc khá cẩn thận. Mưa ướt, trèo dốc làm cả bọn mệt và đói lả. Thế là hiển nhiên mớ thức ăn tôi mang theo chẳng mấy chốc mà vơi và nhẹ đi thấy rõ. Lời chào của núi thật dữ dội và ấn tượng!
“Đêm trắng” Lang Bian
Vật lộn mãi với con đường dốc và trơn trượt, rồi chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi. Hai nàng sinh viên té lên té xuống lấm lem cả người.
Tôi ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh dễ chịu. Cảnh vật trải rộng bốn phía. Dưới kia hồ Đankia trong vắt, Đà Lạt với những ngôi nhà bé như hộp diêm. Những đám mây treo lơ lửng tưởng với tay ra là bắt được... Mưa lại rơi lất phất, chấm êm nhẹ trên gáy nghe mát lạnh. Mà hình như chẳng phải mưa. Là sương. Bỗng chốc cả núi rừng trắng xóa. Chúng tôi đang đứng trong mây, trong sương.
Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được một mỏm đất tương đối cao ráo, giăng bạt đóng trại, khẩn trương chuẩn bị bữa tối. Sau cơn mưa, củi ướt hết cả. Cũng may có đem theo giấy báo và kiếm được vài vỏ hộp nhựa du khách bỏ lại nên mới hong khô được củi. Bếp lửa được nhen lên, lớp củi dưới cháy đượm hong khô lớp trên.
Gió thổi thốc từng đợt. Dù đã trùm kín từ đầu đến chân, ngồi bên bếp lửa cháy rực, cả bọn vẫn phải vừa xuýt xoa vừa hát cho đỡ lạnh. Đêm Lang Bian trời trong vắt, trăng rằm tròn vạnh chiếu rõ dải mây trắng vắt ngang lưng núi. Dưới xa, Đà Lạt sáng rực những ánh đèn. Tôi ngây người trước vẻ đẹp của đêm Lang Bian...
Một đêm ngắm trời sao, nghe tiếng gió gào thét giữa đỉnh Lang Bian, mặt trời ửng dần phía đông đẹp đến sững sờ. Bầu trời, núi rừng và thành phố dưới xa choàng lên mình một sức sống diệu kỳ. Cả bọn hét lên một tiếng thật to chào ngày mới rồi cùng nắm tay nhau theo triền dốc men xuống phía hồ Đankia - dòng nước mắt chàng K’lang khóc vợ. Bàn tay cô bé Giang nằm yên trong tay tôi, mềm và mát dịu như nắng gió Lang Bian buổi sớm...
NGUYỄN DUY NGỌC
Dalattourist.net (Theo TuoiTre Online )