Bỏ lại Hà Nội đang vào những ngày lạnh lẽo, tôi ngược về Sơn La để đến với Mộc Châu, đi tìm một mùa hoa cải trắng…
Không có xế, tôi đành chọn cách ít thú vị là đón xe khách buổi tối từ Hà Nội. Nửa đêm, vừa chạy qua Hòa Bình, xe lọt thỏm giữa mịt mù sương trắng. Mở mắt, tôi nhìn ra cửa sổ lúc nào cũng bàng bạc một màu sương.
Thác Dải Yếm
Hoa cải trắng ở bản Áng
Xe dừng ở thị trấn Mộc Châu lúc 2 giờ sáng, cả thị trấn cũng chìm ngập trong sương. Lạnh run rẩy.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, mới thấy hóa ra cái rét của thị trấn cao nguyên này cũng chỉ ngang Hà Nội, dù khắp nơi vẫn giăng mắc một màn sương mù mỏng mảnh. Có nắng, nhưng chỉ rực lên giây lát rồi lại chìm nghỉm trong sương.
Thuê một chiếc xe máy cà tàng, tôi chạy xe dọc con đường nhỏ xuyên qua hai thị trấn. Nhà cửa nối nhau, nối liền núi đá, rồi thoắt lại đến những cánh đồng đã gặt chỉ trơ lại màu đất sẫm nâu, hay xanh rì cỏ dại. Thi thoảng, một vài bụi dã quỳ nở muộn ánh lên vàng rực trong không gian nhàn nhạt của một ngày mùa đông.
Rặng quả dại trên đường tới khu trồng hoa nhiệt đới
Chạy từ thị trấn Mộc Châu khoảng 7 km, trên đường đi cửa khẩu Lóng Sập là ta bắt gặp thác Dải Yếm thuộc bản Vặt, xã Mường Sang. Những bậc thang thâm thấp dẫn xuống dòng thác bé xinh đổ trắng xóa bên vách đá mươn mướt rêu xanh.
Sẽ là thất vọng cho những ai mong chờ một cái gì đó hùng vĩ, nhưng thác Dải Yếm - nhỏ xinh như chính cái tên của nó cũng là một nơi đáng để ngắm khi đến thị trấn cao nguyên này.
Từ thác Dải Yếm, chạy ngược về thị trấn Mộc Châu chừng 3 km là đến bản Áng, một bản làng xinh xắn ẩn hiện bên những nương hoa cải trắng và ngô xanh. Rẽ xuống bên phải, bản Áng hiện ra với những nương ngô đã bẻ, còn trơ lại thân khô xác, lấm tấm những vệt xanh của cỏ, đỏ rực của hoa trạng nguyên và nâu trầm của đất. Và giữa những mảng màu ấy, nổi bật lên một vạt trắng tinh khôi.
Đồi chè trên đường đi Ngũ Động- Bản Ôn
Cải trắng đấy, chẳng bạt ngàn trắng xóa như tôi tưởng tượng. Năm nay mưa ít nên bà con gieo cải thưa hơn. Đồng cải hiếm hoi dướinơi tôiđứngcũng chi chít vết chân của người đến trước. Những bông cải trắng mỏng manh chỉ cao đến đầu gối, cố vươn lên trong gió lạnh se se.
Năm nay, ngay cả những “thiên đường hoa cải” như bản Ba Phách, bản Áng cũng thưa thớt. Dân phượt thuộc đường cũng phải mày mò, tìm kiếm mới đến được nơi có hoa cải đẹp. Dân ngoại đạo như tôi đành bằng lòng với nương hoa hiếm hoi ở đây, và một vài vạt hoa bắt gặp trên đường tới đồi chè, ngược về phía thị trấn Nông trường Mộc Châu.
Cách trung tâm thị trấn khoảng 3 km, tôi đã thấy ven đường những đồi chè trùng điệp. Đầu đông, những rặng chè đã ngả màu xanh sẫm, nhưng vẫn thấp thoáng bóng người mải miết hái chè và những bao chè căng phồng rải rác ven đường đi.
Đồng hoa cải trắng trên đường đi Ngũ Động- bản Ôn - Ảnh: Tịnh Tâm
Rẽ trái tiếp vào đường đến Ngũ động, bản Ôn mới là thiên đường chè xanh dành cho khách du lịch. Xanh mướt một màu. Những luống chè vồng lên như những ngón tay xinh gối vào nhau, từng ngọn non xanh mơn mởn lạ lùng như thể mùa đông chưa hề tràn qua đây.
Chạy xe về, dọc bản Ôn tràn ngập những rừng mận, đào đang kỳ rụng lá. Tôi thầm tưởng tượng chỉ vài tháng nữa, rừng đào, mận đồng loạt bung nở sắc trắng, hồng diễm lệ. Còn hôm nay, Mộc Châu với tôi vẫn được vẽ bằng hai sắc màu: trắng trong hoa cải, và xanh mướt ngập tràn của những rặng chè xanh.
Phượt thủ
Tịnh Tâm - ihay.vn