Bởi vốn dĩ hai vợ chồng tôi rất to cao thì con cái không thể nào “bé như cái kẹo” được!?
Tôi ít cho bé bú mẹ mà ăn toàn bộ sữa ngoài, hàng nhập, bởi theo tôi nghĩ “uống sữa của Tây thì con sẽ to như Tây”. Vậy là hàng ngày tôi cố gắng bắt con uống thật nhiều sữa mặc dù con bé rất hay trớ, cứ ăn no quá một chút là phun ra hết. Con trớ ra tý nào, tôi lại pha sữa “bù” vào ngần ấy.
Bốn tháng, tôi bắt đầu cho bé ăn bột, mặc dù theo kiến thức tôi đã thu lượm được thì trẻ em phải 6 tháng mới bắt đầu ăn dặm. Nhưng lý thuyết sách vở không thuyết phục được tôi, vì tôi cho rằng “ăn bột sớm cho bé cứng cáp”. Trộm vía, con bé nhà tôi rất háu ăn, bữa đầu tiên đã chén hết bát bột ngon lành, tôi như mở cờ trong bụng, và càng có động lực cho con ăn uống nhiều hơn. Hai tiếng bé lại ăn một lần, ngoài 3 bữa bột hàng ngày còn xen kẽ váng sữa, phô mai và hoa quả, cộng với 4 bình sữa cho đủ chỉ tiêu. Con càng ăn nhiều tôi càng sướng, “cứ ăn uống thế này thì sao mà còi được cơ chứ”.
Đúng là con tôi không còi thật, không những thế còn rất mũm mĩm và cao lớn. Con lớn - số lượng bữa ăn cũng lớn theo cho hợp với lứa tuổi. Nhưng có điều bé rất hay ốm, và mới hơn 10 tháng mà đã được gần 15 kg nhưng có điều cháu vẫn chưa biết lẫy, biết bò và rụng hết cả tóc phía sau gáy. Bạn bè, người thân tới chơi cứ khuyên tôi cho con đi khám bởi theo nhận định của những người có kinh nghiệm thì con tôi bị còi xương thể bụ. Vớ vẩn! Con tôi to lớn thế này thì làm sao mà còi xương được cơ chứ?! Chắc tại bé nằm nhiều nên bị “chiếu liếm” như các cụ ngày xưa vẫn bảo, còn lẫy với bò thì có lẽ con... trốn. Tôi tự nhủ!