
Một nam hướng dẫn viên có vẻ lanh lợi dắt 4 cô gái Nhật ghé một sạp hàng thực phẩm khô. Mấy cô gái Nhật tíu tít Anh ngữ rồi Nhật ngữ nhưng cô bán hàng người Việt chẳng hiểu gì cả. Ngừơi mua kẻ bán không thể nào giao tiếp với nhau mặc dù khách tỏ ra muốn mua một mặt hàng nào đó. Chàng hướng dẫn viên “miệng bằng tai-tai bằng miệng” nói với chị chủ sạp: “Tụi Nhật này rất thích báng tráng Việt Nam. Lấy bánh tráng cho tụi nó xem…!”. Mấy cô gái Nhật thích thú rờ rẫm, xem xét đặc sản Việt Nam, nhấm nháp thử rồi gật gù. Chàng hướng dẫn viên nhanh nhảu: “Cứ lấy giấy ghi ra rõ số 200.000 đồng mỗi xấp bánh tráng. Rồi quay sang mấy cô gái Nhật, chàng xổ tràng tiếng Anh… 4 cô gái Nhật gật gù, tin tưởng, hỏi giá. Không đợi khách dứt lời, chàng hướng dẫn viên liến thoắng giục chủ sạp: “Hai trăm ngàn… hai trăm ngàn. Lấy giấy bút ghi rõ số tiền liền. Mau lên, chần chừ tụi nó nghi…. !”. Cô bán hàng y lệnh như cái máy, lấy bút ghi rõ số 200.000 trên tờ giấy, trao cho khách. 4 vị khách khẽ cau mày, thoáng trầm ngâm rồi mở bóp rút 8 tờ bạc 100.000 đồng Việt Nam ra trao cho cô bán hàng. Như vậy, mỗi cô gái Nhật đồng ý mua một xấp bánh tráng với giá 200.000 đồng /xấp. Chủ sạp hàng hơi bất ngờ, nhận tiền. Chàng hướng dẫn viên nói nhanh: “Thu tiền giữ dùm tui tiên ăn lời. Lát nữa tui quay trở lại lấy. Uy tín nghen. Lần sau tui sẽ dẫn khách sộp tới !”. Cô bán hàng mỉm cười, nói bâng quơ: “Trúng mánh đậm rồi nghen. Mỗi xấp bánh tráng đúng giá chỉ có 22.000 đồng thôi !”. Chàng cười khì. Mấy cô gái Nhật chẳng hiểu gì, xách bốn món hàng đặc sản vừa mua bỏ sang những sạp hàng khác. Họ ngạc nhiên xem hàng hóa Việt bày bán ngồn ngộn, thích thú. Chàng hướng dẫn viên sốt sắng giải thích những thứ lạ mắt đối với khách bằng tiếng Anh giọng bồi dường như không dứt. Mấy cô gái Nhật dường như mê mê sảng sảng trước cảnh tượng mua bán hối hả tại chợ Bình Tây, xa lạ. Lát sau, chàng hướng dẫn viên một mình trở lại sạp bán bánh tráng nhận đủ 712.000 đồng tiền “bẻ cò” từ tay cô chủ sạp bánh tráng!
Người Du Lịch “tận mục sở thị” toàn bộ câu chuyện “bi bi hài hài” trên, thật mắc cỡ với anh chàng hương dẫn viên “láu cá” lợi dụng bất đồng ngôn ngữ để chặt chém du khách, bất kể những cái nhíu mày, khó chịu từ một số tiểu thương bán hàng xung quanh. Xin mượn lời của cô chủ sạp như lời nhắn nhủ: “ Cha làm hướng dẫn viên công ty du lịch nào vậy. Chơi vậy ai dám trở lại du lịch Việt Nam nữa! Thiệt là xấu mặt”
Người Du Lịch