Năm đó, người đàn ông đóng một cái đinh vào thân cây.
Không phải để trèo lên. Cũng không phải để treo bảng “cấm trèo”.
Ông đóng cái đinh ấy để đánh dấu chiều cao… của một đứa trẻ.
Một năm sau, ông quay lại.
Cái đinh vẫn còn đó. Cây thì đã lớn vọt lên, ngạo nghễ.
Còn đứa trẻ — vẫn là em bé ấy — đứng cạnh thân cây, ngước nhìn… và thấp hơn cả cái đinh cũ.
Không ai nói gì, nhưng bầu không khí khi đó có chút gì đó... hụt hẫng.
Nếu cây có cảm xúc, chắc nó cũng hơi... khó xử khi vô tình trở thành "tiêu chuẩn phát triển" của một đứa trẻ.
Nghe quen không?
Có một câu chuyện nhỏ mà chắc phụ huynh nào cũng từng "vấp phải" ít nhất một lần – đôi khi trong đầu, đôi khi buột miệng:
"Con bé nhà chị A hồi 3 tuổi đã thuộc hết bảng chữ cái rồi!"
"Con cậu B mới 4 tuổi mà biết gõ nhạc trên máy tính!"
Và thế là mình… lặng lẽ cắm một cái đinh kỳ vọng vào hành trình của con.
Để rồi khi con chạm được vào cái đinh đó, lại phát hiện... “cây bên kia” đã kịp leo tiếp tầng mây mới.
Con đã lớn rồi.
Chỉ là… không theo nhịp của “nhà người ta”.
Nhưng con vẫn đang tiến lên – từng bước nhỏ, từng niềm vui vụn vặt, từng chiếc dép được đi đúng chiều sau bao lần đổi chân.
Từng cái “mẹ ơi, nhìn nè!” vang lên đầy tự hào sau mỗi lần con tự làm được điều gì đó, dù bé xíu.
Mỗi đứa trẻ là một cá thể riêng biệt, với nhịp điệu, cách học, cách lớn rất riêng.
Việc của chúng ta không phải là cầm đồng hồ bấm giờ.
Mà là đi bên cạnh – lắng nghe, chờ đợi, cổ vũ, và tin tưởng vào con.
Vì con không cần phải giống ai cả –
Chỉ cần được trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình ❤
newbielink:https://ibb.co/KpxmvxR6 [nonactive]