Tháng chín trời mưa, trời mưa như xối...
Mà trời mưa thì có khối người than!
Chung quanh anh... xe lớp lớp, hàng hàng...
Đang bất lực khi nước tràn muôn hướng!
Đi ngoài phố không khi nào thấy sướng
Anh xăn quần lõm bõm dắt xe, run...
Dại miệng nói ra nghe được em buồn:
Lỡ sụp cống, mương, hầm... anh tắt thở!
Tháng chín trời mưa gió lùa, cây đổ...
Lội vỉa hè cũng sợ thót tim, gan...
Những bước chân huơ... chầm chậm... khẽ khàng...
Không ngước mặt, không vội vàng, gấp gáp!
Tháng chín trời mưa dây điện thòng xuống thấp
Anh nằm nhà hổng dám bước đi đâu...
Nghe ra-dô ca nhạc Trịnh thêm sầu!
Dòm ô cửa: Trời ơi... đâu cũng nước!
Tháng chín trời mưa... anh có điều này ước:
Em bán vàng cho anh sắm chiếc ghe!
Dẫu nước mênh mông... anh vẫn có đường về...
Em khỏi phải đợi chờ trong thấp thỏm!
Tác giả: Đồ Tìm - Báo PN