Thư ký vừa bước ra liền nghe thấy một âm thanh dồn dập ào tới.
“Cha, cha!”
Dùng sức đóng cửa lại, Hoắc Lôi vô lực xoay người, hai tay bóp bóp thái dương, cầm ra một tệp tiền đô la “Đây.”
Không cần nhìn, nghe thanh âm cũng biết là tiểu ác ma lớn nhất, nó là tiểu ác ma hám tiền, hắn từ trước đến giờ không thích trẻ con, càng không muốn liếc mắt đến bọn chúng, lại còn là đứa trẻ có đôi mắt sáng lên như kẻ trộm, tràn đầy tính toán.
Nhưng mà, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết.
Hắn cũng không nghĩ bây giờ đi giải quyết vấn đề xưng hô của bọn trẻ.
Xem đi! Bây giờ thanh tĩnh hơn nhiều.
“Ha ha ha! Cám ơn cha, cha là tốt nhất, người đã đẹp trai mà tâm càng đẹp hơn.”
Tiểu nha đầu lập tức cười ha ha mặt mày hớn hở, hai mắt tỏa sáng nhìn tệp tiền kia.
“…”
Hoắc Lôi khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa thì ngã.
Tâm càng đẹp hơn?
Cách nói gì đây?
Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đã đi học thói vuốt mông ngựa.
Ném con tiểu quỷ chỉ biết có tiền kia qua một bên, Hoắc Lôi quyết định lên tầng tiếp tục ngủ bù, ai bảo sáng sớm đã bị thư ký kêu dậy.
Xem ra phải nghĩ biện pháp khác…
“…??”
Trừng mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm vạt áo mình.
Nha đầu kia lại muốn cái gì, không phải đã trả thù lao rồi sao?
“Cha, thiếu chút nữa quên, em trai đang khóc kìa!”
“Kệ, cho nó khóc đi.”
Bỏ lại vài lời, Hoắc Lôi xoay người trở về phòng ngủ.
Con nít, khóc là khỏe mạnh, không cần để ý tới.
“Uh_____”
Nhìn bóng dáng cao ngất bỏ lên tầng, tiểu nha đầu vỗ vỗ tay đút “bảo bối” (là tiền ý) vào túi, cố ý kéo dài âm câu trả lời, tròng mắt tinh ranh thầm chuyển động.
“Em trai ơi, cha nói cho em khóc kìa!” Đôi chân nhỏ nhắn hướng phòng em trai chạy tới.