- Xin lỗi, cho em một ly “Định Tâm trà”!
Chàng thanh niên tóc vàng hoe ngồi ở bàn số 13 cất một giọng rất lịch sự với người phục vụ đang thoáng vẻ bối rối đứng gần đó. Và càng bối rối hơn khi nghe chàng thanh niên gọi món trà đúng…tên mình. Định Tâm cúi đầu tránh ánh nhìn của chàng thanh niên mà lòng không ngớt tự hỏi “làm sao thế hở Định Tâm, mày đã giấu kỹ thế cơ mà. Sao giờ còn bị chiếu tướng?”
Quán trà chỗ Định Tâm làm rất nổi tiếng. Không chỉ vì cái cách ông chủ ở đây bài trí theo lối trà đạo Nhật Bản, tức là chỉ gồm những cái bàn thấp be bé không dùng ghế, phải ngồi trên gối khi thưởng thức trà mà còn ở chỗ tên các nhân viên phục vụ đều ghép được với từ “trà” vào cuối để tạo thành một món trà riêng biệt: “Trung Nghĩa trà”, “Định Tâm trà”, “Vĩnh Phúc trà” v.v. Điều này cũng đã trở thành một yêu cầu quan trọng khi nộp đơn xin việc ở đây. Ông chủ của quán với cái tên “Thanh Minh” cũng đã tự trở thành một loại trà đắt hàng dành cho những đôi tình nhân hay dỗi hờn nhau hoặc những người gặp oan trái. Và điều đặc biệt nhất, khi khách gọi món trà nào thì đích danh người mang tên loại trà ấy sẽ phải ra phục vụ, bất kể là chủ tớ. Khách tới đây ban đầu rất ngạc nhiên và thú vị vì chi tiết đó, sau dần họ kháo nhau và làm cho quán “Danh & Trà” càng trở nên nổi tiếng khắp thành phố.
Vậy nên điều Định Tâm lo lắng không phải là tại sao chàng trai trẻ tóc vàng biết tên mình để gọi trà mà ở cái cách chàng trai nhìn anh làm anh phải suy nghĩ. Vì đó là ánh mắt rất quen thuộc của một kiểu người. Nói thẳng ra là một kiểu tìm nhau của dân Đồng tính. Định Tâm hiểu những ánh mắt đó muốn gì ở mình và anh luôn luôn né tránh. Mặc dầu…anh cũng như vậy. Anh rất không thích sự lộ liễu của một số người, càng ngạc nhiên hơn khi thấy một vài trong số đó cũng khá đẹp trai và có dáng mạo đàn ông lắm. Nhưng điều làm Định Tâm phải giữ kín bản thân đó là câu thứ 8 trong quy định của nội bộ quán “Đối với những nhân viên có KHTD khác, không được để cho khách hàng nhận ra điều đó. Hãy cùng nhau giữ uy tín cho quán. Nếu vi phạm sẽ bị thôi việc” Ông chủ Thanh Minh đã làm cho không ít nhân viên phải chột dạ và cảm thấy thú vị vì cái cụm viết tắt KHTD trong quy định này. Có thể ông ta cũng có một KHTD như vậy, hoặc là ông ta đã không thể quen mắt với một lớp thanh niên “dễ nhận biết” ở thành phố đông đúc này.
- Trà của anh đây!
- Đúng “Định Tâm trà” không anh? Em đang rất cần loại trà đó.
- Anh có thể đọc quy định ở mặt sau Menu, vì nhân viên mang tên gì thì chỉ phục vụ loại trà mang tên ấy.
- Em hiểu, chỉ xin anh một điều được không? - Chàng thanh niên tóc vàng ngước đôi mắt nhẹ nhàng nhìn Định Tâm đang chăm chú.
- Anh cứ yêu cầu. Định Tâm lại một lần nữa nhìn lơ đãng sang một nơi khác.
- Đừng gọi em là anh và…có thể ngồi trò chuyện với em một chút được không…?
- Xin lỗi quý khách nhưng…tôi còn phải phục vụ người khác nữa…
- Anh thử nhìn xung quanh quán xem, ai cũng đang vui vẻ và hạnh phúc như thế, có ai cần “Định Tâm” đâu mà gọi loại trà của anh?
Định Tâm bất chợt giật mình trước sự nhận xét của chàng trai trẻ tóc vàng. Anh không ngờ sự quan sát của cậu ta lại tinh tế như thế. Hôm nay không hiểu sao người ta lại gọi “Vĩnh Phúc Trà” và “Hoài Lộc Trà” nhiều hơn những ngày khác, cứ nhìn vẻ vất vả của hai nhân viên mang tên đó cũng đủ biết. Còn loại trà của anh, “Định Tâm” hình như mới chỉ có chàng trai trẻ tóc vàng này gọi mà thôi. Định Tâm buồn lắm, bởi lẽ cách tính lương của ông chủ cũng thật đặc biệt, những loại trà nào bán chạy nhất thì hiển nhiên nhân viên mang tên đó cũng sẽ nhận được lương và thưởng cao hơn người khác. Cho nên dù đã rất cố gắng, Định Tâm cũng chỉ nhận được một số tiền ít ỏi, không đủ để anh trang trải các khoản học phí đang ngày một tăng cao. Có lúc anh thầm trách cái tên của mình, sao nó không là “An Khang” hay “Toại Ý” thì có phải giờ anh không bị chàng trai trẻ bắt bẻ không? Bất chợt dòng suy nghĩ miên man của anh bị cắt ngang bởi giọng nói ấm áp của vị khách bàn số 13 lại vang lên:
- Hình như là…à…điều 6, những loại như “Định Tâm trà”, “Thanh Minh trà” nếu được khách đề nghị người phục vụ ngồi lại bàn để trò chuyện thì phải tận tình với quý khách.
Nhìn chàng trai trẻ đọc thuộc vanh vách cái Menu mà Định Tâm bỗng thấy thật buồn cười. Chàng trai đó thật là lém lỉnh - Định Tâm nghĩ. Anh cũng tự hỏi tại sao chỉ mới đến đây lần đầu tiên mà chàng trai kia lại có thể nhanh chóng nắm bắt mọi quy định của quán như thế. Và tại sao lại là anh mà không là ai khác?
Định Tâm cởi cái phù hiệu mang tên anh bỏ xuống một bên góc bàn, cái phù hiệu rất xinh xắn được tạo dáng như một đóa trà màu trắng bạc, còn cái tên được khắc nổi thành một chuỗi phía trên. Chàng trai tóc vàng nhìn Định Tâm ngồi một cách ngay thẳng và nghiêm nghị thì bỗng nhiên phì cười:
- Ba nuôi của em đã bắt các anh phải ngồi như thế khi trò chuyện với khách à?
Không để cho Định Tâm kịp trố mắt ngạc nhiên, chàng trai đưa tay vuốt ngược mái tóc vàng phủ một bên đôi mắt ra đằng sau, nghiêng đầu nhìn lơ đãng ra khu sân vườn có tiếng nước róc rách như thì thầm…
solar water heatingpectoris angina- Đáng lẽ em không định nói ra đâu, mắc công em lại được ưu đãi thì mất tự nhiên lắm, phải không anh?
Quả thật khi nghe chàng trai nói, Định Tâm bắt đầu không còn thấy khó chịu nữa, thay vào đó là một cảm giác rất gần với sự nể nang một người thân của ông chủ mình. Nhưng cảm giác đó cũng không được tự nhiên như chàng trai kia đã nhận xét.
- Có lẽ…ừ…cậu nói đúng. Nhưng sao lâu nay tôi lại không thấy cậu nhỉ?
Định Tâm cất giọng trầm trầm nhưng đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào chàng trai đang đối diện rất gần với mình. Thế nhưng hình như anh lại thoáng thấy một nụ cười hiền buồn hiện ra trên gương mặt của cậu ta thì phải…?
- Hì…Cảm ơn anh đã không gọi em là anh nữa. Thế anh vào đây làm lâu chưa?
- Cũng mới thôi…nhưng sao?
- Đâu có sao! Thì em cũng mới về Việt Nam mà.
“À ra thế”, Định Tâm bỗng ồ lên trong suy nghĩ, hèn gì mà trông cậu ta vừa trắng, vừa tóc vàng…Và còn gì nữa nhỉ…?
- Xin lỗi, nhưng tôi có thể gọi cậu là gì nhỉ?
- Excuse me, what is your name? Đây là một cách người Việt mình làm quen nhau phải không anh?
Trong một thoáng rất vội, Định Tâm đã bị buộc phải chạm vào ánh mắt của chàng trai ấy. Rất nhanh thôi, anh đã mỉm cười và không hiểu về sắc mặt của mình lúc này nữa. Có lẽ nó đang đỏ chăng? Hoặc là giản dị hơn, trông như một…anh ngố?
- Đúng là em hơi bất công ha, vì ngẫu nhiên gọi trà mà em đã biết tên anh. Name me “Yellow Boy” please!
- Xin lỗi khoan…tôi không biết tiếng Anh đâu…
- Anh nói dối…Vì khi nãy anh đã đỏ mặt khi nghe em nói câu tiếng Anh đầu tiên…
Vậy ra lúc nãy là Định Tâm đã đỏ mặt. Nhưng tại sao chứ? Định Tâm không hiểu nữa. Trước mặt anh rõ ràng là một chàng trai nhỏ tuổi hơn anh. Nhưng cậu ta quá tự tin và như hiểu rõ về Định Tâm hơn cả bản thân anh. Chưa bao giờ anh gặp một vị khách như thế này. Và cái điều quy định số 8 như đang treo lơ lửng trên đầu anh. Có lẽ anh nên nói dối một lý do gì đó để rời khỏi cuộc nói chuyện chẳng đến đâu này chăng? Có nên thế chăng?
- Anh đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy anh trai?
- À…sao cậu lại gọi “Định Tâm trà”…
Định Tâm bỗng ngạc nhiên với chính mình vì đã thốt lên câu hỏi đó. Rõ ràng anh không dự định sẽ hỏi, và chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại hỏi một câu như vậy cả…