Một hôm đương buổi chầu, có người dân từ phương xa lặn lội tìm đến kính dâng vua một quả đào, gọi là đào trường thọ, ăn vào thì trường sinh bất tử. Vua mừng ra mặt.
Còn Quỳnh vừa nghe nói, liền sấn ngay lại, cướp phắt lấy quả đào, ăn ngấu nghiến ngay giữa triều đường, trước cả mặt vua và đủ mặt bá quan văn võ.
Chúa giận lắm, truyền lôi ra chém.
Quỳnh quỳ xuống tâu rằng :
- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần hỗn láo vô lễ, tội thật đáng chết, đâu dám kêu oan, chỉ xin bệ hạ rộng lượng cho bày tỏ đôi lời, rồi có chết cũng cam lòng.
Vua bằng lòng cho nói. Quỳnh mới ung dung tâu rằng :
- Tôi vốn là đứa hèn nhát, vì tham sống sợ chết, nghe nói quả này là quả trường thọ, tưởng ăn vào sẽ được sống lâu. Ai ngờ, nuốt chưa được khỏi cổ, mà cái chết đã kề bên. Thế thì quả này phải gọi là quả đoản thọ mới đúng. Vậy trộm nghĩ, trước hết xin chém đầu kẻ dâng đào dối trá, rồi sau hãy chém đầu hạ thần để làm gương cho thiên hạ.
Vua nghe nói đành hạ lệnh tha tội chết cho Quỳnh.